Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1783 - Chương 1784. Đe Dọa Tống Tiền

Chương 1784. Đe dọa tống tiền
Chương 1784. Đe dọa tống tiền

Sau khi đuổi toàn bộ người của Hoa Thiên đi, Henri Bellon mới trở về phòng ngủ, rót cho mình một ly rượu nho, ngồi xuống ghế sô pha để thưởng thức.

Lần này, ông ta toàn thắng, Hiệp Đạo gì gì đó kia, ngày mai sẽ trở thành trò cười!

Cũng không tự nhìn lại mình xem có bao nhiêu bản lĩnh mà muốn động đến bảo bối của gia tộc Bellon.

Điều đáng tiếc duy nhất là, cô nàng kia đã chạy rồi, hình như cô ta là người của Hiệp Đạo, đám người này đúng là dùng trăm phương ngàn kế, còn cài người vào đầy từ hơn một tháng trước.

Tuy nhiên, cũng không có tác dụng gì.

Chậc! Đều tại tên châu Á đáng ghét kia, bằng không thì mình đã thành công rồi!

Henri Bellon nhớ đến chuyện ngày hôm đó thì lại thấy tức giận.

Trong đầu ông ta nhớ đến khuôn mặt thiên sứ và dáng người mê người của vưu vật tóc vàng kia, ông ta chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, uống một ngụm rượu mà vẫn không thể giải khát, mà tâm thần càng nóng bỏng hơn.

Ông ta rất muốn phát tiết, liền cầm điện thoại di động lên, muốn gọi một người đến.

Nhưng lúc này, ông ta nghe thấy một tiếng động rất nhỏ truyền vào từ phía cửa sổ, ông ta vô thức ngẩng đầu lên, rồi lập tức ngây dại.

Có một bóng người ở bên cửa sổ!

Là tên châu Á đáng ghét kia!

Tên này. . . tại sao tên này lại quay trở lại? Tên này muốn làm gì?

Henri Bellon cực kỳ hoảng sợ, đứng bật dậy, phẫn nộ quát: “Mày. . . mày muốn làm gì?” Ông ta thấy hơi hoảng hốt, vô thức lùi lại vài bước.

Tên này quay lại vào lúc đêm khuya, còn leo cửa sổ, hiển nhiên là không có ý tốt, mà theo như ông ta biết, thì đám khỉ da vàng này đều không phải thứ tốt.

Đây chẳng phải là để mắt tới mình, muốn kiếm chút tiền sao!

Thật can đảm, tên này không sợ có tiền nhưng không có mạng xài sao?

Henri Bellon giơ điện thoại di động lên, uy hiếp: “Tao sẽ báo cảnh sát!”

“Ông báo đi! Tôi cũng muốn nhìn xem cảnh sát sẽ bắt ai, là ông hay là tôi!”

Thanh niên kia kéo một cái ghế qua, rồi thản nhiên ngồi xuống, sau đó vắt chân lên, ánh mắt lạnh lùng, như cười như không mà nhìn qua.

“Ha ha! Mày điên rồi sao, cảnh sát bắt tao làm gì?” Henri sững sờ, sau đó cười nói: “Bắt là tên trộm cướp như mày mới đúng! Tao đã biết mày không phải thứ tốt rồi, hóa ra cũng là một tên trộm cướp!”

“Trộm cướp? Ông đang nói bản thân mình à? Gia tộc Bellon các ông không phải là trộm cướp sao? Đám đồ sưu tầm của gia tộc ông đều là đồ trộm cướp được mà!”

Thanh niên nở nụ cười nhạo, giễu cợt nói: “Ngay cả sợi dây chuyền kia cũng là do các ông cướp về thôi. Gia tộc Bellon các ông cũng là trộm cướp đó thôi!”

Mặt Henri Bellon đỏ lên vì phẫn nộ: “Đánh rắm! Đó là do tổ tiên tao giành được bằng thực lực, danh chính ngôn thuận. Hơn nữa, đám chúng mày không xứng với những bảo vật này.”

“Thực lực? Danh chính ngôn thuận? Ha ha?” Thanh niên cười nhạo: “Đám trộm cướp luôn tự dát vàng lên mặt mình.”

Henri Bellon vênh mặt lên, cười khẩy nói: “Mà dù tao có trộm cướp thì làm sao? Những thứ này đều thuộc về tao, thuộc về gia tộc Bellon, mày có thể làm gì nào?”

“Hôm nay, nếu mày dám trộm cướp đồ của tao, lấy một xu của tao, thì ngày mai mày sẽ bị bắt, cả đời này của mày sẽ phải ngồi trong lao! Tao sẽ để cho mày chết rũ xương trong nhà lao.” Ông ta lại gằn giọng lên, đã không còn vẻ bối rối như lúc đầu, trái lại còn hơi ngông cuồng.

Thần sắc của thanh niên ngồi bên kia thì lại không thay đổi.

Hắn mở miệng nói với giọng lạnh lẽo: “Henri Bellon, ông cho rằng không ai biết những chuyện dơ bẩn của ông sao? Ông cho rằng có tiền thì có thể một tay che trời, ung dung ngoài vòng pháp luật sao?”

Henri không thèm để ý, cười nhạo nói: “Ha ha! Tao đã làm gì? Mày thử nói một chút xem nào!”

Ông ta cũng có một ít bí mật không muốn người biết, nhưng tên này làm sao có thể biết được, chỉ là hù dọa mình mà thôi.

“Hôm đó, tôi nhìn thấy ông xâm phạm hầu gái, sau khi bị tôi phát hiện mà ông còn muốn tiếp tục kéo người trở về để xâm phạm tiếp, từ đó có thể thấy ông đã làm nhiều lần rồi, nên không quan tâm chút nào.”

“Tôi đã điều tra qua một chút, những năm gần đây, có không dưới ba mươi người hầu gái bị ông xâm phạm, còn có người từng khởi tố ông, nhưng kết quả là không giải quyết được gì.”

“Không riêng gì hầu gái, mà còn có thư ký và nhân viên trong công ty của ông nữa, đại đa số người trong đó đều bị ông dùng tiền giải quyết!”

Sắc mặt Henri thay đổi.

“Đương nhiên, cũng có vài người dây dưa không ngớt, có người bị ông vu oan phải vào tù, cũng có người bị tai nạn xe cộ mà mất mạng, một xác ba mệnh! Cũng chỉ bảy năm trước thôi, chắc hẳn ông vẫn nhớ!”

“Ông cũng ác thật đấy! Ngay cả con của mình mà cũng ra tay được!”

Sắc mặt Henri đã tái nhợt, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại di động kia đã hơi run rẩy.

Vì sao tên này lại biết?

Tên này đã điều tra mình từ trước, cho nên bây giờ mới đến đây đe dọa tống tiền!

Hết chương 1784.
Bình Luận (0)
Comment