Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1784 - Chương 1785. Henri Bellon Chết

Chương 1785. Henri Bellon chết
Chương 1785. Henri Bellon chết

Henri Bellon bình tĩnh lại, cười lạnh một tiếng: “Những thứ này đều là mày suy đoán mà thôi! Mày không có chứng cứ nào cả!”

Không có chứng cứ thì có thể làm gì ông ta chứ?

Mà những chuyện này đã được giải quyết từ lâu rồi.

Đám phụ nữ kia cũng không phải thứ gì tốt, tất cả đều ham tiền của ông ta mà thôi, còn ngây thơ muốn sinh con để chia gia sản của ông ta nữa! Những người phụ nữ đê tiện kia cũng xứng sinh con cho gia tộc Bellon sao?

Diệp Mặc cười: “Tôi cũng không phải cảnh sát, cần chứng cứ để làm gì?”

Henri Bellon ngây ra một lúc.

“Mà đó vẫn chưa phải là tất cả, ông còn có một sở thích biến thái khác, chính là ưa thích một ít nữ tính nhỏ tuổi, thường xuyên đến những nơi như vậy, mà ông còn thích thu thập chiến lợi phẩm. . . ví dụ như một ít lông tóc.”

Diệp Mặc nói xong thì liếc mắt nhìn về phía ngăn tủ ở một bên, trong đó có một két sắt.

Henri nghe thấy thế, lại phát hiện ánh mắt của tên này, không khỏi biến sắc mặt.

Rốt cuộc thì vì sao tên này lại biết những chuyện này?

Đây vốn là bí mật không ai biết mới đúng!

“Mày. . . mày điều tra tao bao lâu rồi?” Henri hít một hơi thật sau, sắc mặt đã trở nên dữ tợn.

Diệp Mặc mỉm cười: “Tôi. . . chỉ điều tra một chút thôi!”

Henri quát lạnh: “Mày muốn gì? Muốn bao nhiêu tiền? Một triệu đủ hay chưa?”

Cái tên châu Á này biết rất nhiều bí mật, mặc dù những thứ này không đủ để định tội ông ta, nhưng nếu truyền ra ngoài thì sẽ rất rắc rối, không bằng dùng tiền ổn định tên này một chút, sau đó tìm người xử lý là được.

“Một triệu? Đuổi ăn mày sao!”

“Mày. . .một triệu còn chưa đủ? Miệng mày rộng đấy!”

“Thật ra thì tôi không có hứng thú với tiền, tôi chỉ không thích dáng vẻ kiêu căng của ông mà thôi, thứ tôi muốn. . . là mạng của ông!”

“Mày. . .”

Toàn thân Henri chấn động, cả kinh lùi về phía sau một bước.

Cái tên châu Á này không muốn tiền, mà là muốn giết mình? Vì cái gì? Công bằng hay chính nghĩa sao? Đúng là nực cười!

Henri hoảng hốt nói: “Tao cho mày năm triệu, thế nào? Như vậy đủ rồi chứ, số tiền này có thể để mày tiêu cả đời!”

Nhưng điều làm ông ta thất vọng là, đối phương vẫn thờ ơ.

“Tiếp theo chính là như này, ông sẽ quay một video, sám hối tất cả tội ác của mình, hơn nữa, còn quyên góp toàn bộ gia sản của mình.”

“Ông sẽ nói là, bởi vì Hiệp Đạo phát hiện tội của ông, ông chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận, hơn nữa không thể chịu nổi cảnh thân bại danh liệt, cho nên mới tự sát.”

Diệp Mặc lạnh giọng nói: “Tiếp đó, ông sẽ uống một lọ thuốc ngủ để tự sát.”

Henri kích động kêu lên: “Mày nằm mơ! Đừng hòng tao quay video!”

“Không sao cả! Tôi sẽ giúp ông!”

Diệp Mặc mỉm cười, khuôn mặt cũng hơi biến ảo, biến thành khuôn mặt của đối phương.

“Mày. . . mày. . . mày là ai?”

Toàn thân Henri lập tức cứng đờ, hoảng sợ mà trợn trừng mắt lên như là gặp quỷ, tiếp đó, chân tay ông ta mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, sắc mặt đã trắng bệch.

Đây. . .đây căn bản không phải là người!

Diệp Mặc đứng dậy, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, cười nói: “Bọn họ sắp đến rồi!”

“Bọn họ. . .là ai?”

“Hiệp Đạo chứ ai! Ông cho rằng mật thất của gia tộc Bellon rất bí mật sao? Thật ra thì bọn họ đã biết từ trước rồi, chỉ là bị tôi ngăn cản mà thôi.”

“Sau khi hết hợp đồng, tất nhiên bọn họ sẽ đến một chuyến, tất cả bảo bối của gia tộc Bellon các ông, sẽ bị bọn họ lấy sạch sẽ.”

Henri Bellon nghe thấy thế, toàn thân lại run lên.

Vị trí mật thất đã bị bại lộ?

Điều này. . . làm sao có thể?

Rõ ràng là bí ẩn như vậy mà!

Là cô nàng tóc vàng kia sao?

Đáng chết!

Henri Bellon run rẩy giống như phát điên, cầu xin nói: “Không! Đó là đồ vật của gia tộc Bellon, chúng mày không thể cướp đi! Mày cũng không thể giết tao, tao cho mày nhiều tiền hơn nữa, mười triệu, không năm mươi triệu, được không?”

Diệp Mặc không nói gì, mà chỉ yên lặng chờ đợi.

Một lát sau, trong không khí bỗng nhiên có một mùi hương thơm kỳ lạ, thân hình Henri lung lay vài cái, thần sắc dần dần mơ màng, rồi mới ngã bịch xuống đất.

Diệp Mặc tiến lên vài bước, lạnh lùng nhìn Henri Bellon một lát, sau đó hắn xoa xoa tay, rồi bắt đầu bố trí hiện trường.

Một tiếng sau, Diệp Mặc rời khỏi nơi này.

Sau khi Diệp Mặc rời đi không lâu, một đoàn người đã dọn sạch tất cả bảo vật trong mật thật, rồi vội vàng rời đi, hai chiếc xe hàng lớn đã biến mất trong bóng đêm.

Sau đó không lâu, một chiếc xe dừng lại, một bóng người nhảy xuống xe, trong tay cầm một thứ gì đó, rồi giao cho một cô gái đội mũ lưỡi trai đang đứng chờ ở bên ven đường, rồi mới nhảy lên xe rời đi.

Cô gái đội mũ lưỡi trai cũng leo lên xe, mở túi ra xem, bên trong là một viên đá quý màu đỏ ngòm đang tỏa sáng lấp lánh.

Hết chương 1785.
Bình Luận (0)
Comment