Thật ra thì Diệp Mặc cũng rất ưu tú, bề ngoài xuất chúng, tài hoa bộc lộ, hơn nữa còn trẻ tuổi, sau này muốn kiếm tiền cũng không hề khó.
Từ góc độ của cha mẹ thì không có gì để bắt bẻ cả.
Chỉ là, Tô Trạch Phong vẫn không hài lòng lắm, anh ta muốn em gái của mình phải được gả vào hào môn quý tộc cơ.
“Tiểu Mặc, nhà cháu ở đâu? Trong nhà có bao nhiêu người? Mọi người làm ăn thế nào?”
Sau khi vào phòng khách, mọi người ngồi xuống thì Cha Tô bắt đầu hỏi hăn.
Cha Tô hỏi cái gì thì Diệp Mặc trả lời chi tiết cái đó.
“Không tồi!” Cha Tô gật đầu.
Tuy chàng trai trẻ này không có quyền có thế, hay là có gia đình hiển hách, nhưng thắng ở bản phận, theo Cha Tô thì như vậy là đủ rồi.
Mẹ Tô ngồi bên cạnh nghe, cũng khá hài lòng.
“Con gái, con đi theo mẹ.”
Bà vẫy tay gọi Tô Ngọc Tình đi lên tầng hai, vào một gian phòng rồi ngồi xuống.
“Sao thế mẹ?” Tô Ngọc Tình kinh ngạc hỏi.
“Con nói thật với mẹ đi, cậu ta thực sự là cha của bọn nhỏ à?”
Mẹ Tô ngồi thẳng người, rồi dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Ngọc Tình.
“Vâng! Đúng là anh ấy mà!” Tô Ngọc Tình buồn bực nói.
“Vậy thì tại sao trước kia con không nói, mỗi lần chúng ta hỏi thì con đều không nói, còn che che giấu giấu nữa.” Mẹ Tô dựng thẳng lông mày, giọng nói đã sắc bén hơn vài phần.
“Đấy…đấy là vì…”
Tô Ngọc Tình ngây ra một lúc, rồi lắp bắp.
“Bởi vì cái gì? Thời gian gần đây mẹ nghe người ta nói, sau lưng con có một nhân vật rất lợi hại, người này là ai?” Mẹ Tô chất vấn.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi.” Tô Ngọc Tình nhất thời cười khổ.
Nàng đã hiểu vì sao mẹ lại nghi ngờ như vậy, mẹ đã tin những lời đồn đại đó, cảm thấy người kia mới là cha của bọn nhỏ, còn Diệp Mặc thì là do mình tìm đến để lừa hai người họ.
“Con thử nói rõ ra xem, xem mẹ hiểu lầm cái gì!” Mẹ Tô xụ mặt ra rồi nói.
“Sau lưng con không có người nào cả, từ đầu đến cuối thì con chỉ có một người đàn ông là Diệp Mặc mà thôi! Lúc trước con không nói là bởi vì đây vốn là một chuyện ngoài ý muốn, khi đó con còn chưa biết Diệp Mặc nữa, lần đó con gặp vài chuyện buồn phiền, tâm trạng không tốt, cho nên đã đến quán bar, rồi mới gặp được Diệp Mặc.”
“Vốn con còn định nuôi dưỡng bọn nhỏ một mình, nhưng mà sau này con nghĩ lại, bọn nhỏ không thể không có cha, cho nên con mới đi tìm anh ấy, nhờ anh ấy chăm sóc bọn nhỏ, để cho bọn nhỏ có một tuổi thơ hoàn chỉnh, nhưng con không ngờ, sau khi ở chung một thời gian, thì con cảm thấy anh ấy rất tốt, con muốn kết hôn với anh ấy, cho nên con mới dẫn anh ấy về ra mắt cha mẹ.”
Tô Ngọc Tình thành thật trả lời.
“Ngoài ý muốn sao?”
Mẹ Tô nghe thấy thế thì hơi cau mày lại.
Hai mắt của bà ngưng tụ lại, đánh giả tỉ mỉ đứa con gái của mình.
Khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc và kiên định của đối phương, thì bà cũng hòa hoãn lại, có vẻ như con gái mình không nói dối, nhất là một câu: con muốn kết hôn với anh ấy, bà biết con gái mình đã thực sự yêu thích đối phương rồi.
“Mọi chuyện đúng là thế à?” Mẹ Tô hỏi lại một lần.
“Vâng!” Tô Ngọc Tình trịnh trọng gật đầu.
Mẹ Tô lại cau mày suy nghĩ.
Nếu là như vậy, thì cũng có thể hiểu được vì sao con gái không nói cho hai người họ biết cha của bọn nhỏ là ai.
“Đứa nhỏ Tiểu Mặc này đúng là không tệ lắm.” Nửa ngày sau bà gật đầu: “Có điều, con vừa nói, con gặp cậu ấy ở quán bar, sau đó lại ngoài ý muốn mà sinh ra hai đứa nhỏ, rồi con mới đi tìm cậu ấy, đúng không?”
“Vâng, đúng thế.”
Tô Ngọc Tình trả lời: “Mẹ, có phải mẹ không thích con đi quán bar đúng không, bình thường con cũng không đi mấy chỗ đó đâu, chỉ đúng một lần đó, tâm trạng của con không tốt…”
“Không phải thế.” Mẹ Tô lắc đầu.
Bà cũng không phải người cổ hủ, người trẻ tuổi thỉnh thoảng đi uống rượu cũng không sao cả, dù sao cũng đều là người trưởng thành rồi.
“Con đã đưa cậu ấy đi làm giám định cha con chưa?” Bà lại hỏi.
“Cái gì?”
Tô Ngọc Tình sửng sốt một chút rồi nói: “Không có…không cần phải như vậy chứ! Con chỉ có một người đàn ông là ấy anh thôi mà, với lại, từ trước đến giờ anh ấy cũng không nghi ngờ gì mà.”
“Sao con biết được cậu ta sẽ không nghi ngờ, có thể cậu ta chỉ không nói ra thôi thì sao, con là một ngôi sao lớn, lại còn xinh đẹp nữa, con mang hai đứa bé đến tận cửa, thì dù cậu ta có nghi ngờ cũng sẽ không nói ra! Đối với cậu ta mà nói, thì đây chính là chuyện vui từ trên trời rơi xuống.”
Mẹ Tô thở dài: “Nhưng nếu như kết hôn, thì khi các con cãi nhau hoặc là tình cảm phai nhạt, thì chuyện này sẽ là một cái gai, sẽ làm con bị tổn thương đó.”
“Con phải biết, con là một ngôi sao lớn, trong làng giải trí luôn có rất nhiều tin đồn thất thiệt, con nói xem, sau này cậu ta có nghi ngờ hay không?”
“Việc này…”
Tô Ngọc Tình nghe thấy thế thì giật mình.
Dường như rất có đạo lý!
Thời gian gần đây luôn có tin đồn về vị đại lão thần bí kia, nàng vẫn luôn lo lắng Diệp Mặc sẽ hiểu lầm.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Tô Ngọc Tình nói với vẻ mờ mịt.
Nếu như bây giờ, nàng vô duyên vô cớ để cho Diệp Mặc đi làm giám định cha con, thì chắc chắn Diệp Mặc sẽ hiểu lầm.