“Con gái, con nói với cậu ta là: mẹ không tin cậu ấy là cha của bọn nhỏ, mẹ cảm thấy cậu ấy là do con tìm đến để lừa gạt hai người chúng ta, nếu như muốn mẹ tin tưởng thì phải đi làm giám định cha con! Như vậy chẳng phải xong rồi sao, có giám định cha con rồi, sau này sẽ không có hiểu lầm gì nữa.” Mẹ Tô nói.
“Vâng!”
Tô Ngọc Tình cong môi lên rồi gật đầu: “Mẹ, cảm ơn mẹ, nếu như không có mẹ nhắc nhở, thì con cũng không nghĩ ra…”
“Đứa nhỏ ngốc, nói cám ơn với mẹ làm gì, mẹ lúc nào cũng chỉ mong con được hạnh phúc mà thôi.” Mẹ Tô cười, rồi vươn tay ra vuốt vê gương mặt của con gái, nói với giọng ôn nhu: “Con đã gặp cha mẹ của cậu ấy chưa?”
“Chưa ạ, bọn con định gặp hai người trước, rồi sẽ đi gặp cha mẹ anh ấy.”
“Ừm! Đúng là nên đi gặp sớm một chút, nhìn xem cha mẹ cậu ta có phải người hiểu chuyện hay không, nếu như đúng, thì mẹ cũng yên lòng.” Mẹ Tô cười nói.
“Vâng!” Tô Ngọc Tình dùng sức gật đầu.
“Được rồi, chúng ta đi xuống thôi.”
Mẹ Tô đứng dậy, rồi dẫn đầu đi xuống.
Lúc này, Diệp Mặc và Cha Tô đã trò chuyện một lúc rồi, từ chuyện uống rượu cho đến câu cá, sau đó thì nói đến chuyện nấu nướng.
“Hai người quay lại rồi à! Tiểu Mặc nói là mình nấu cơm ăn rất ngon, nên muốn giúp đỡ nấu cơm, nhưng hai người thử nói xem, làm gì có ai để khách đi nấu cơm chứ, hôm nay, để tôi bộc lộ tài năng cho mọi người xem.”
Cha Tô đứng lên cười nói.
Tô Ngọc Tình mấp máy môi, nhưng không lên tiếng.
Tài nghệ của cha cũng chỉ thuộc loại bình thường mà thôi, sao có thể so sánh với Diệp Mặc được chứ, nhưng cha nói không sai, lần đầu tiên Diệp Mặc đến cửa, thì ai lại để cho Diệp Mặc làm cơm chứ.
“Bác trai, hay là thế này đi ạ, cháu chỉ làm hai ba món, còn lại thì do bác làm.” Diệp Mặc nói.
“Vậy cũng không hay lắm.” Cha Tô hơi do dự: “Được rồi được rồi, nếu như cháu đã kiên trì như vậy, thì cháu làm hai món đi, bác sẽ thay con gái mình kiểm tra tài nấu nướng của cháu, có muốn bác truyền thụ cho một ít tài nghệ độc môn hay không? Tài nấu nướng của bác rất đỉnh đấy.”
“Khụ khụ…”
Tô Ngọc Tình dùng sức ho khan một tiếng, nàng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Vâng!”
Diệp Mặc rất hớn hở đồng ý.
“Đi đi, đi thôi, chúng ta đi chợ trước.”
Cha Tô vui vẻ hô lên, rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Diệp Mặc lái chiếc Lamborghini của mình đưa Cha Tô đến chợ bán thức ăn gần nhất, rồi mua một đống đồ trở về.
Tiến vào nhà bếp, hai người bắt đầu rửa rau, thái thịt….
“Nào nào, để bác dạy cháu cách làm món thịt kho tàu độc môn này…” Cha Tô buộc tạp dề lên rồi đắc ý nói.
“Chúng ta phải cắt thịt trước, phải cắt thành từng khối từng khối như vậy, thế thì mới đẹp…” Cha Tô dạy rất ra dáng.
Diệp Mặc đứng bên cạnh, vừa nhìn vừa giúp đỡ đưa dao thớt…
“Nào, cháu làm đi.”
Cha Tô làm được một lát thì mới nhường vị trí lại cho Diệp Mặc: “Món tôm này cháu định làm gì? Hấp à?”
“Cháu định chiên dầu!”
“Chiên…chiên dầu?”
Cha Tô hơi sửng sốt một chút, chiên dầu khó hơn xào hoặc hấp nhiều lắm.
Khi cha Tô nhìn thấy Diệp Mặc xử lý tôm rất lưu loát thì vẫn bình thường, nhưng khi Diệp Mặc cho tôm vào chảo thì sắc mặt ông bắt đầu thay đổi.
Người trẻ tuổi trước mặt này, tay trái chảo nồi, rồi hất lên rất thành thạo, động tác này nhuần nhuyễn đến mức khó tin.
Oanh----
Lửa bùng lên ở trong chảo, sau đó dầu nóng khiến cho nhưng con tôm bự phát ra những tiếng vang tách tách…
Cặp mắt của Cha Tô dần dần to ra, suýt nữa thì rớt cả ra ngoài.
Ông ta có chút không dám tin vào mắt mình.
Tay nghề này, quá chuyên nghiệp rồi!
“Hoàn thành!”
Cha Tô chưa kịp hồi phục tâm thần, thì Diệp Mặc đã làm xong món tôm này rồi.
Diệp Mặc cho tôm ra đĩa, rồi bỏ sang một bên.
Cha Tô dùng sức ngửi một cái, thì lại càng kinh ngạc hơn.
Mùi này thơm quá!
Ông nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được nên cầm đũa gắp một con tôm bự để nếm thử.
“Đây…”
Ngay sau đó, hai mắt ông lại trợn tròn xoe, nhất thời ngẩn người tại chỗ.
“Thơm quá!”
Tô Trạch Phong ngửi thấy mùi thơm nên cũng đi vào nếm thử.
Ngay sau đó, anh ta cũng ngẩn người tại chỗ.
Mùi vị này…chắc chắn không phải cha làm ra, trình độ của cha ra sao thì mình biết rõ, vậy thì món này khẳng định là do tên họ Diệp này làm rồi, thế nhưng mà, sao tên này lại làm được món ngon như này chứ?
Tô Trạch Phong chưa từng ăn món tôm chiên dầu nào ngon như vậy!
Dù Tô Trạch Phong biết Diệp Mặc biết làm đồ ăn, cũng đã làm được không ít món ngon, nhưng mà anh ta chỉ xem video mà thôi, nên không thể nào biết được hương vị của món ăn đó ra sao, anh ta còn tưởng rằng chỉ bình thường thôi, nào ngờ lại lợi hại như vậy chứ!
Đầu bếp năm sao cũng chưa chắc làm ra được hương vị như này!
Sau khi Tô Trạch Phong lấy lại tinh thần, thi khuôn mặt liền co quắp lại.
Đến tài nấu nướng mà tên này cũng lợi hại như vậy, quả thật là mạnh đến mức đáng sợ!
Cha Tô cũng lấy lại tinh thần, sau đó thì sắc mặt của ông liền đỏ lên, lại cảm thấy rất xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.
Mình còn đang định khoe khoang một chút tài nghệ nấu nướng ở trước mặt người trẻ tuổi này, nhưng nào ngờ, người ta còn trẻ mà đã có một thân bản lĩnh lợi hại đến mức khó tin như vậy.