“Tiểu Mặc, tay nghề của cháu thật lợi hại.”
Trên bàn cơm, Mẹ Tô nếm thử vài miếng thì bắt đầu khen không dứt miệng.
Cha Tô ở bên cạnh thì giữ im lặng.
Ông đã bị đả kích.
Đúng là sau khi nếm qua món ăn của Diệp Mặc, thì món ăn của mình liền trở nên tẻ nhạt vô vị.
Một lát sau, cha Tô mới tỉnh táo lại.
“Tiểu Mặc, nào, chúng ta làm chén rượu!”
Cha Tô rót chén rượu rồi giơ lên.
Cha Tô quyết định, phải đem người trẻ tuổi này uống say ngất, để tìm lại chút thể diện của mình.
Diệp Mặc vội vàng đứng dậy, cầm chén bằng hai tay, rồi cạn một chén với Cha Tô.
“Thêm một chén nữa.”
Cha Tô cũng một hơi cạn sạch, rồi lại đổ đầy một chén nữa.
Chớp mắt, ba chén rượu đã xuống bụng.
“Bọn mình cũng làm một chén nào.”
Tô Trạch Phong đứng lên, cười tủm tỉm nói.
Anh ta cũng muốn chuốc cho Diệp Mặc say ngất, để cho Diệp Mặc phải bò về nhà.
“Anh!”
Tô Ngọc Tình hơi cau mày lại, hô lên một tiếng không hài lòng.
“Uống chén rượu mà thôi, có chuyện gì đâu.” Tô Trạch Phong nhìn em gái của mình một cái, rồi quay sang cười nói với Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười cười, rồi đứng lên rót cho mình một chén đầy.
“Anh uống ít thôi, cẩn thận lát nữa sẽ say!”
Tô Ngọc Tình áp người lại gần Diệp Mặc, rồi nhỏ giọng nói.
“Không sao đâu.”
Diệp Mặc cười nói, rồi uống cạn chén rượu này.
“Tiểu Mặc, nào, chúng ta lại uống một chén…”
Một lát sau, Cha Tô lại lên tiếng.
Một chén lại một chén.
Diệp Mặc cũng không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, có điều, cho dù uống bao nhiêu thì sắc mặt của hắn vẫn không hề thay đổi, ngược lại thì cha Tô đã có vẻ hơi say rồi, kể cả Tô Trạch Phong cũng đã có chút không chịu nổi rồi.
“Sao tên này vẫn còn chưa say?”
Tô Trạch Phong nhìn đối phương một chút, rồi cảm thấy hơi buồn bực.
Hai người lại còn không bằng một người?
Phải biết, tựu lượng của Tô Trạch Phong cũng tương đối tốt, có rất ít người có thể làm đối thủ với anh ta.
“Ông uống ít thôi.”
Mẹ Tô nhìn thấy thế thì khuyên nhủ.
“Hôm nay tôi rất vui vẻ, nên nhất định phải uống.”
Cha Tô đã hơi say, giọng nói có vẻ hơi mơ hồ.
Ông tự rót cho mình một chén đầy, rồi lại giơ lên.
Lại mấy chén nữa rót vào bụng, cha Tô đã không chịu nổi, bị mẹ Tô đỡ đi qua một bên rồi nằm xuống.
“Còn uống không?”
Diệp Mặc nhìn về phía Tô Trạch Phong.
“Uống, đương nhiên là phải uống.”
Tô Trạch Phong cảm thấy rất mất mặt, nên cố gắng chống đỡ thêm vài chén, nhưng cuối cùng cũng đã gục xuống.
Tô Ngọc Tình nhìn thấy thế thì cũng cạn lời.
Hai người thay phiên uống mà còn không uống lại một người.
“Anh uống rượu cũng lợi hại như vậy à?”
Tô Ngọc Tình nhìn Diệp Mặc rồi hỏi với giọng kinh ngạc.
Nàng chưa từng biết Diệp Mặc lại uống rượu lợi hại như vậy.
“Cũng tạm được!” Diệp Mặc cười nói.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc giúp đỡ dọn dẹp, sau đó ngồi chơi đến hơn hai giờ chiều, thì Diệp Mặc mới đứng lên tạm biệt, mang theo hai đứa nhỏ ra xe.
Bởi vì Diệp Mặc uống rượu, nên Tô Ngọc Tình lái xe.
“Sao rồi?”
Diệp Mặc chờ xe đi được một khoảng cách thì mới hỏi.
“Cha em thì không co vấn đề gì cả, anh đã đem ông ấy uống say ngất rồi, anh trai em thi…không quan trọng! Chỉ có mẹ em…” Tô Ngọc Tình hơi do dự một chút rồi nói.
“Mẹ em thì sao?” Diệp Mặc khẩn trương.
“Mẹ em nói, mẹ không tin anh là cha của hai đứa nhỏ! Mẹ em cảm thấy em đã tìm anh đến để lừa gạt hai người họ.” Tô Ngọc Tình cười khổ nói.
“Thế à…” Diệp Mặc cau mày lại.
Như thế thì hơi rắc rối rồi!
Chẳng qua là việc này cũng có thể hiểu được, dù sao thì bỗng nhiên con gái sinh con, còn không nói cho mình biết cha của bọn nhỏ là ai, rất lâu sau, lại có một người nhảy ra, nên tất nhiên bà sẽ nghi ngờ rồi.
“Mẹ nói, trừ khi anh đi làm giám định cha con.” Tô Ngọc Tình nhỏ giọng nói.
“Việc này…cũng không cần thiết mà!” Diệp Mặc hơi giật mình.
“Mẹ em nói vậy, em cũng hết cách rồi, thật ra thì em cảm thấy làm cũng được, coi như anh rất tin tưởng em, nhưng mà, cha mẹ của anh thì sao? Đột nhiên xuất hiện hai đứa bé, thì chắc hẳn họ cũng có chút nghi ngờ đó có phải là con ruột của anh không mà!”
“Cũng được.” Diệp Mặc nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu.
Thật ra thì khi Tô Ngọc Tình xuất hiện, thì Diệp Mặc cũng có chút nghi ngờ, nhưng khi hệ thống xuất hiện, thì Diệp Mặc chả còn nghi ngờ gì nữa.
Sau này biết thân phận của nàng, thì Diệp Mặc càng không nghi ngờ gì.
Người ta là một siêu cấp Thiên Hậu, còn mình chỉ là một người bình thường, người ta không cần thiết phải ỷ vào mình.
“Vậy…vậy chúng ta đi luôn bây giờ đi.” Khuôn mặt của Tô Ngọc Tình giãn ra, rồi cười nói.
“Được thôi!” Diệp Mặc lên tiếng.
“Chúng ta đi bệnh viện này đi! Gần hơn một chút!”
Loại chuyện này, chắc chắn Diệp Mặc sẽ không đến bệnh viện Nhân Hoa, mà tìm một bệnh viện ở gần đây.
Khi đến bệnh viện, thì Diệp Mặc để Tô Ngọc Tình chờ trong xe, con hắn thì mang hai đứa nhỏ đi vào.
Diệp Mặc chọn loại nhanh nhất, nên chỉ ba tiếng là đã có kết quả.
Chạng vạng tối, Diệp Mặc nhận được kết quả, không có bất ngờ gì, cũng chẳng có vấn đề gì.