“Đã xong rồi à?”
Tô Ngọc Tình gọi điện thoại cho nhà, Mẹ Tô nghe xong thì hơi kinh ngạc.
Sau đó bà cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đã có tờ giấy chứng nhận này rồi, thì tình cảm của hai người sẽ không có vấn đề gì lớn nữa.
“Thế khi nào con đi đến nhà cậu ấy?” Mẹ Tô hỏi.
“Ngày mai ạ!” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Ngồi xe lửa à?”
“Không, bọn con lái xe về! Hai đứa bé còn quá nhỏ, ngồi xe lửa không tiện lắm.”
“Ừm được rồi! Trên đường nhớ cẩn thận một chút.” Mẹ Tô dặn dò.
“Vâng!”
Tô Ngọc Tình cúp điện thoại, rồi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bên phía cha mẹ mình đã không thành vấn đề rồi, chắc bên cha mẹ của Diệp Mặc cũng không có vấn đề gì, vậy thì quan hệ của hai người bọn họ đã được xác định rồi.
“Anh còn chưa nói với cha mẹ à? Vậy thì ngày mai chúng ta trở về họ có giật mình không?”
Trên đường lái xe về nhà, Tô Ngọc Tình bỗng nhiên nói.
“Không phải anh chưa từng nói, mà anh đã từng đề cập qua rồi, anh đã nói mẹ của bọn nhỏ là một ngôi sao lớn, nhưng mà họ không tin, còn chê cười anh nữa.” Diệp Mặc cười nói.
Tô Ngọc Tình nghe thấy thế thì hơi giật mình, sau đó thì bật cười.
“Hay là tối nay anh nói với hai người họ một chút?”
“Cũng được! Để anh gọi luôn!”
Diệp Mặc cầm điện thoại di động lên rồi gọi về nhà.
Trong nhà, Cha Diệp và Mẹ Diệp vừa ăn cơm tối xong, chuẩn bị thu dọn bắt đũa.
“Alo! Con trai, có chuyện gì à?”
Cha Diệp lau tay rồi đi qua nhận điện thoại.
“Cha, ngày mai con sẽ trở về, chẳng phải hai người vẫn luôn muốn gặp mẹ của bọn nhỏ sao? Ngày mai con cũng dẫn cô ấy về ra mắt hai người.” Diệp Mặc nói
“Thật á? Vậy thì quá tốt rồi.”
Cha Diệp nghe thấy thế thì ngẩn ngơ, sau đó kích động vỗ đùi nói.
“Ngày mai hai người đừng quá ngạc nhiên nhé.” Diệp Mặc lại nói.
“Hử? Có gì mà phải kinh ngạc chứ!” Cha Diệp cười nói, chỉ là dẫn một người về nhà mà thôi, có gì mà đáng kinh ngạc chứ.
“Vâng! được rồi!”
Diệp Mặc không nói gì nữa, hắn còn đang định nói rõ thân phận của Tô Ngọc Tình, nhưng có lẽ cha mẹ sẽ không tin, rồi lại chê cười hắn cho mà xem. Cho nên ngày mai trực tiếp để hai người họ gặp mặt luôn.
“Con trai nói cái gì mà ông vui vẻ như vậy?”
Khi Cha Diệp cúp điện thoại, thì Mẹ Diệp ở bên cạnh thấy thế liền hỏi.
“Con trai nói là, ngày mai sẽ về nhà, còn dẫn theo mẹ của bọn nhỏ về cùng!” Cha Diệp cất tiếng cười to.
“Mẹ của bọn nhỏ? Hai đứa nó làm lành rồi à? Như vậy cũng tốt, đối với bọn nhỏ cũng là chuyện tốt.” Mẹ Diệp cũng hết sức vui mừng.
“Con trai còn nói, để chúng ta đừng kinh ngạc, đứa nhỏ này lại giở trò trêu đùa chúng ta rồi, thật là!”
Cha Diệp vừa cười vừa đi về phía nhà bếp, tiếp tục rửa bát.
……
Hơn sáu giờ sáng.
Cha Diệp và Mẹ Diệp rời giường.
Hai người họ đã quen dậy sớm, hôm nay là ngày con trai trở về, thì họ lại còn dậy sớm hơn để chuẩn bị.
“Phòng thì dọn dẹp xong rồi, nhưng còn thiếu vài thứ, lát nữa ông đi chợ mua đồ ăn, thì nhớ mua về.”
Mẹ Diệp đi vào phòng của con trai nhìn một vòng, rồi quay ra nói.
“Được rồi.”
Cha Diệp ăn sáng xong, mặc áo khoác vào, khuôn mặt đầy hồng hào đi ra ngoài.
Ông đi dạo chợ bán thức ăn một vòng, rồi mua một đống đồ trở về.
“Lão Diệp, hôm nay là ngày gì mà mua nhiều thứ như vậy.”
Khi Cha Diệp trở về thì gặp hàng xóm.
“Hôm nay con trai tôi về nhà.” Cha Diệp cười nói.
“Ah, hóa ra là vậy!”
Hàng xóm cười nói.
Người hàng xóm này cũng biết, con trai của Lão Diệp đang làm việc ở thành phố H, nghe nói thời gian gần đây kiếm được không ít tiền, nên Lão Diệp đã từ chức ở nhà hưởng phúc, thật là khiến cho người khác hâm mộ.
Cha Diệp về đến nhà thì bắt đầu bận rộn.
“Sao còn chưa về nhỉ?”
Sắp 11 giờ trưa, mà vẫn còn chưa thấy người, nên Cha Diệp không khỏi lẩm bẩm.
“Chờ một lát đi! Nó lái xe về mà, có lẽ là tắc đường.” Mẹ Diệp liếc mắt nhìn về phía cửa một cái rồi nói.
Cửa chính chỉ khép hờ để chờ con trai trở về.
Đợi thêm khoảng 10 phút đồng hồ, thì có tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, còn có cả giọng nói quen thuộc nữa.
“Con trai về rồi!”
Mẹ Diệp vui vẻ nói, rồi lập tức đứng lên.
Cha Diệp cũng chạy từ phòng bếp ra, trên tay vẫn cầm theo chiếc muôi sắt.
“Nhà này!”
Quả nhiên, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của con trai, sau đó, két một tiếng, cảnh cửa mở ra, bóng người của con trai xuất hiện, trong tay còn xách không ít thứ, phía sau còn có một người đang ôm hai đứa nhỏ.
“Con trai, về rồi à!”
Mẹ Diệp nhiệt tình hô lên một tiếng, rồi tiến lên nghênh đón.
“Mẹ!”
Diệp Mặc kêu lên một tiếng, rồi đặt đồ vật trong tay xuống một bên.
“Chào bác gái ạ.”
Tô Ngọc Tình vội vàng hô lên một tiếng.
Tuy rằng cô gái này đeo khẩu trang và kính dâm, nên nhìn không rõ dung mạo ra sao, nhưng phong thái uyển chuyển và thon thả này vẫn khiến cho Mẹ Diệp gật đầu hài lòng.
Bà đang định mở miệng nói chuyện, thì Diệp Mặc quay người đỡ lấy hai đứa nhỏ trong ngực Tô Ngọc Tình, sau đó Tô Ngọc Tình liền giơ tay lên tháo khẩu trang và kính râm xuống, để lộ ra dung mạo xinh đẹp và rực rỡ như tiên nữ của nàng.
Cơ thể của Mẹ Diệp chấn động một cái, rồi liền ngẩn người tại chỗ.
Cửa phòng bếp, Cha Diệp mở to mắt, chiếc muôi sắt trong tay rơi xuống đất kêu choang một tiếng.
Nhưng ông vẫn hồn nhiên không biết, mà chỉ ngơ ngác nhìn người đứng ở trước cửa kia.