Tích!
Một tiếng khe khẽ vang lên, cánh cửa thép đi xuống dưới đã mở ra.
Bắt đầu từ nơi này, chính là khu vực hạch tâm của sở nghiên cứu.
Diệp Mặc lại biến ảo dung mạo lần nữa, hóa thành dáng vẻ của một nhân viên nghiên cứu cao cấp.
“Phòng phôi thai. . .”
“Phòng chỉnh sửa gien. . .”
Trên đường đi qua, có thể nhìn thấy biển hiệu ở hai bên trái phải của hành lang, hắn cũng không đi vào trong, mà trực tiếp đi thẳng về phía trước. Sau khi đi qua vài ngã rẽ và vài cánh cửa, cuối cùng lại đi đến trước một cánh cửa.
Hai người đàn ông vạm vỡ mặc đồng phục an ninh đang đứng nói chuyện trước cửa, khi nhìn thấy người đến thì bọn họ lập tức thẳng lưng, lộ vẻ nghiêm túc.
Hai người cung kính hô một tiếng: “Tiến sĩ Guzman!”
Diệp Mặc thấp giọng nói: “Mở cửa!”
Hai người kia mỉm cười, một người trong đó quay người ấn cái nút bên cạnh, cửa lập tức mở ra.
“Xem ra lại có người phải xui xẻo rồi!”
Chờ người đi vào, cửa đóng lại, hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều có vài phần cười trên nỗi đau của người khác.
Tiến sĩ Guzman tới nơi này, chắc chắn là lại có vật thí nghiệm tử vong, nên phải tìm cái mới, cũng không biết tên xui xẻo nào bị chọn trúng nữa.
Hai người bọn họ vừa nghĩ đến kết cục của những vật thí nghiệm kia, lập tức nhịn không được mà run rẩy, không rét mà run.
Bọn họ đã từng nhìn thấy một số vật thí nghiệm bị tử vong, chỉ có một số ít là vẫn còn hình người, còn có trực tiếp biến thành một bãi thịt nhão, khí quan toàn thân đều biến hình.
Còn có người còn thảm hơn, nửa người nửa thú chứ không phải người, có thể nói là một loại sinh vật khác, kiểu chết này là nhiều nhất, cũng có thê thảm nhất.
Diệp Mặc đi vào trong, liếc mắt nhìn trái phải, tất cả đều những cửa sổ thủy tinh, bố trí dày đặc giống như một tổ ong.
Trên mỗi một cánh cửa đều được đánh số.
Hắn tiến lên xem, có một số là trống không, có một số là giam giữ người, nam nữ già trẻ đều có, người người đều đờ đẫn như một cái xác không hồn.
Hắn lần theo con số, đi thẳng về phía trước.
Những người bên trong nhìn thấy hắn thì đều lộ ra vẻ sợ hãi, tất cả đều lùi lại phía sau.
“02389!”
Cuối cùng, hắn dừng lại trước một cửa thủy tinh, bên trong là một người đàn ông mặc quần áo màu xanh giống như quần áo phẫu thuật đang núp trong một góc.
Ánh mắt của người này cũng đờ đẫn, anh ta đang dùng ngón tay viết cái gì đó lên vách tường bóng loáng, trên khuôn mặt anh tuấn kia đã tràn đầy râu quai nón, mái tóc vàng óng cũng đã bị cạo sạch.
Diệp Mặc lẩm bẩm một câu: “Vẫn chưa chết cơ à!”
Hắn còn tưởng rằng tên này đã chết từ lâu rồi, kết quả là hắn liếc mắt nhìn hồ sơ một lượt, thì thấy tên này vẫn còn sống, chỉ bị nhốt ở đây để làm vật thí nghiệm thôi.
Nhưng mà cũng đúng, một sát thủ chuyên nghiệp mạnh mẽ, đúng là một vật thí nghiệm ưu tú.
Người đàn ông bên trong phát hiện ra Diệp Mặc, anh ta chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, rồi lại tiếp tục dùng ngón tay viết viết vẽ vẽ cái gì đó, dáng vẻ rất đần độn.
“Là tên này!”
Diệp Mặc đi trở về, gọi hai tên gác cổng kia đến.
“Là tên này à!”
Hai người kia lập tức nở nụ cười trêu tức.
Cuối cùng cũng đến lượt người này!
Tất cả những vật thí nghiệm ở đây đều là mua hoặc là bắt được từ nhiều con đường khác nhau, nhưng tên này thì lại khác, tên này tự mình đưa đến cửa, đúng là quá ngu!
Một người tiến lên trước, ấn vào một cái nút màu đỏ ở trước cửa.
Ngay sau đó, chỉ thấy sương mù tràn ngập căn phòng, người đàn ông bên trong phòng lập tức ho khan kịch liệt.
“Thân thủ của tên này không tệ, phải dùng thuốc mới an toàn!”
Người kia cười nói, đợi một lúc rồi mới ấn một cái nút khác để mở cửa ra, lại gọi một người nữa đi vào, hai người khiêng người bên trong đi ra.
Hai người khiêng một người đi ra bên ngoài, chuẩn bị đưa người đến phòng thí nghiệm.
Nhưng còn chưa đi được vài bước, toàn thân hai người run rẩy kịch liệt, sau đó ngã bịch xuống đất.
Người đàn ông kia cũng ngã xuống, vẻ mặt hoảng hốt nhưng vẫn còn ý thức, nhìn hai bên một chút thì hiển nhiên là thấy hơi khó hiểu.
Tên trước mặt này, không phải là tiến sĩ tà ác ở đây sao? Anh ta cũng gặp qua nhiều lần rồi, nhưng vì sao lại ra tay với người của mình?
Tiến sĩ tà ác này ngồi xổm xuống, ghé tai lỗ tai của anh ta: “Wenson Neil?”
“Mày. . . làm sao mày lại biết?”
Trong cơn hoảng hốt, Wenson Neil lập tức trợn tròn mắt, bên trong tràn đầy kinh hãi.
“Là em gái của anh ủy thác tôi đến đây, chính là em gái bảo bối của anh, Elizabeth tiểu thư!”
“Anh. . . không phải . . .?”
“Đương nhiên!”
Diệp Mặc mỉm cười, khoác một tay lên vai Wenson, lòng bàn tay xuất hiện một dòng điện, bắn thẳng vào cơ thể anh ta.
Thân thể Wenson Neil run rẩy vài cái, co quắp vài lần, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng nhất thời cũng tỉnh táo hơn nhiều.
“Em gái tôi? Không thể nào!”
Wenson Neil ngồi dưới đất, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thế nào thì tên này cũng giống hệt tên tiến sĩ tà ác kia,, dù cho dùng thuật dịch dung, hoặc là mặt nạ da người thì cũng không thể nào hoàn mỹ đến trình độ này.
Còn nữa, em gái mình có thể tìm được nơi này sao?