Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 251 - Chương 251: Ninh Vũ Đình: Mày Chính Là Một Con Ngốc!

Chương 251: Ninh Vũ Đình: Mày chính là một con ngốc! Chương 251: Ninh Vũ Đình: Mày chính là một con ngốc!

“Hình như…cô mặc áo ngược thì phải!”

Diệp Mặc do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng.

“Cái gì?”

Ninh Vũ Đình đang che mặt, thì nháy mắt đã ngây dại, cả người đều bị hóa đá.

Nàng đờ đẫn cúi đầu xuống, rồi đưa tay ra sờ cổ áo, đúng rồi, nàng mặc áo ngược rồi.

Nàng cứ cầm cổ áo mà ngẩn người như vậy rất lâu.

Sau đó, toàn bộ khuôn mặt của nàng đã nóng rực lên, khuôn mặt cũng biến thành màu gan heo.

Thế mà mình còn tưởng rằng anh ta bị sắc đẹp của mình hấp dẫn, thì ra là người ta phát hiện mình mặc áo ngược. Hóa ra tất cả đều do mình hiểu lầm, đều do mình ảo tưởng quá nhiều.

Nàng hoàn toàn không dám nhìn mặt đối phương nữa, mà chỉ cúi đầu xuống.

“Chỉ là mặc ngược thôi mà!” Diệp Mặc thấy Ninh Vũ Đình thẹn thùng như vậy thì cười nói: “Cô yên tâm đi, không nhìn kỹ thì không nhận ra đâu!”

Ninh Vũ Đình nhỏ giọng ừ một tiếng, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.

“Tạm thời chỉ có một công ty Thiên Hành thôi, chờ thêm mấy ngày nữa tôi sẽ mua thêm vài công ty, sau đó cho mấy công ty đó làm công ty con của Thiên Hành.” Diệp Mặc lại nói: “Còn nữa, cô chọn cho tôi vài cô gái tài giỏi một chút, rồi sáng ngày kia sẽ phái đi Thiên Hải.”

“Thành phố Thiên Hải?”

Ninh Vũ Đình hơi giật mình, cuối cùng thì cũng ngẩng đầu lên.

“Ngày mai Ngọc Tình sẽ phải đi Thiên Hải để tuyên truyền.” Diệp Mặc cười nói.

“Ah!” Ninh Vũ Đình lập tức giật mình.

Ý của ông chủ là muốn phái đi bảo vệ.

“À đúng rồi ông chủ, dạo này vị Tổng giám đốc Lý của Kim Sư lại xuất hiện, ông ta đã tìm không ít người điều tra địa chỉ của Ngọc Tình nhà anh đấy!” Ninh Vũ Đình nghiêm mặt nói.

“Thật à?” Diệp Mặc nheo mắt lại, trong mặt còn lóe lên một vệt ánh sáng lạnh.

“Ông ta vẫn không yên tĩnh nhỉ!” Diệp Mặc hừ lạnh một câu.

“Ông chủ, nếu chúng ta đã có Thiên Hành, thì chúng ta có thể đào hết đám người đó đến công ty mình, không chỉ đám người đó, mà tôi còn muốn đào toàn bộ đám paparazi ở thành phố H đến công ty mình luôn.” Ninh Vũ Đình nói.

“Ừm dược!”

Diệp Mặc gật đầu: “Vậy thì cô làm đi!”

“Tôi…tôi đi mặc lại áo trước đã!”

Ninh Vũ Đình đỏ mặt đứng lên, rồi đi vào một gian phòng, sau đó đóng cửa lại.

Một lát sau nàng mới đi ra.

“Ông chủ, tôi đi đây!”

Nàng nhỏ giọng nói một câu, rồi cắm đầu đi ra ngoài, gương mặt quyến rũ của nàng vẫn cứ hồng hồng như cũ.

“Ninh Vũ Đình ơi Ninh Vũ Đình, sao mày lại đần như vậy chứ!”

“Mày chính là một con ngốc!”

Nàng vừa ra cửa, đi được vài bước, thì lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, nàng hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

“Ai bảo mày không có việc gì mà cứ nghĩ ngợi lung tung nhiều như thế làm gì!”

Nàng lại dừng lại trước bức tường quen thuộc, rồi lại nhẹ nhàng đập đầu vài cái, rồi mới cúi đầu bước đi.

Lên xe được một lúc thì nàng mới hồi phục một chút.

Nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng mình không ngu ngốc, mà ngược lại còn rất thông minh, làm phóng viên giải trí mà còn như cá gặp nước, không biết có bao nhiêu đàn ông bị nàng đùa bỡn xoay quanh, nhưng sao cứ gặp tên bại hoại này thì mình lại trở nên đần như vậy chứ?

“Hừ! Tất cả đều là lỗi của anh ta!”

Ninh Vũ Đình nghĩ mãi cũng không ra, thì đành phải đẩy sai lầm lên người Diệp Mặc.

Nàng nhíu mũi hừ một tiếng, sau đó mới lái xe rời đi.

......

Chín giờ sáng, một chiếc xe đi vào Hồ Phỉ Thúy.

Cuối cùng, thì chiếc xe dừng lại trước cửa căn biệt thự số 1.

Một bóng người xinh đẹp bước xuống.

Người này mặc một chiếc áo khoác màu đen để che lại cơ thể nở nang và thành thục của mình, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đường cong uyển chuyển ở bên trong một cách mơ hồ.

Trên gương mặt quyết rũ thì có vài món trang sức trang nhã, càng lộ ra vẻ chói lọi.

“Oa!”

Cửa biệt thự mở ra, Dương Mạn Ny đi vào trong quan sát, thì không khỏi sợ hãi than lên một tiếng.

Ngôi biệt thự này quá xa hoa!

“Chị Mạn Ny! Chị đến rồi à!”

Tô Ngọc Tình đi ra ngoài đón.

Dương Mạn Ny mỉm cười đi vào, ánh mắt thì vẫn liếc nhìn bốn phía thỉnh thoảng lại kêu lên đầy kinh ngạc.

“Kia là…cha mẹ của Diệp Mặc à?”

Dương Mạn Ny nhìn thấy Cha Diệp và Mẹ Diệp thì hỏi.

“Vâng!” Tô Ngọc Tình gật đầu: “Cha mẹ, đây là Dương Mạn Ny, là người đại diện của con!”

Cha Diệp và Mẹ Diệp quay sang mỉm cười với Dương Mạn Ny.

“Có vẻ họ rất hiền lành nhỉ!”

Dương Mạn Ny đánh giá một phen rồi nói nhỏ với Tô Ngọc Tình.

“Vâng! Cha mẹ rất tốt, họ cũng chiếu cố em rất nhiều.” Tô Ngọc Tình cười nói.

“Vậy thì tốt rồi!”

Dương Mạn Ny gật đầu: “À đúng rồi, gian phòng em giữ lại cho chị ở chỗ nào?”

“Ở bên trong! Em dẫn chị đi xem một chút nhé!”

Tô Ngọc Tình nói xong thì kéo Dương Mạn Ny đi vào trong: “Em đã chuẩn bị hết mọi thứ trong phòng cho chị rồi, đều là những nhãn hiệu mà chị thích.”

“Chị biết em rất tốt với chị mà!”

Dương Mạn Ny hưng phấn nói.

Dương Mạn Ny đi vào phòng dạo một vòng, rồi mới thỏa mãn đi ra.

“Hành lý đều ở đây rồi!”

Trong phòng khách, Diệp Mặc đã chuẩn bị hành lý xong xuôi, chỉ có một cái va li.

“Vậy… em đi đây!”

Tô Ngọc Tình tiến lên cầm tay Diệp Mặc đầy lưu luyến.

Lần này, nàng phải đi một thời gian khá dài, nàng không chỉ đi Thiên Hải mà còn phải bay đi nhiều nơi khác nữa.

“Trên đường cẩn thận nhé!” Giọng nói của Diệp Mặc đầy ôn nhu.

“Em biết rồi, em sẽ nhớ anh và con!”

Nàng nói xong thì vươn đôi tay ra ôm Diệp Mặc, lại áp khuôn mặt lên bờ vai rộng rãi của Diệp Mặc.

Nàng nhẹ nhàng hít một hơn, trên người anh ấy tràn đầy hương vị dễ ngửi.

Nàng cũng không phân biệt được đó là hương vị gì, cũng không biết hương vị này từ đâu tới. Rõ ràng anh ấy không xịt nước hoa mà.

Diệp Mặc cũng vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng.

“Được rồi được rồi! Đừng ôm nữa! Ôm nữa thì muộn mất!”

Dương Mạn Ny đợi một lát mà vẫn chưa thấy hai người tách ra, đành phải bất đắc dĩ nói.

Hai người này lại cho mình ăn cơm chó!

Thật là!

Tô Ngọc Tình vội vàng buông tay, rồi lùi lại vài bước về sau, trên khuôn mặt xinh đẹp đã hiện lên hai áng mây đỏ.

“Chị Mạn Ny, bọn mình đi thôi!”

Tô Ngọc Tình lại nhìn hai đứa bé một chút, rồi mới kéo va li đi ra ngoài.

Diệp Mặc tiễn hai người ra đến cửa, rồi lại đưa mắt nhìn hai người lên xe.

Khi hai người biến mất khỏi tầm mắt, thì Diệp Mặc mới quay người đi vào nhà.

Bình Luận (0)
Comment