“Làm ngôi sao cũng không dễ dàng nhỉ!”
Cha Diệp thở dài.
Mỗi ngày đều phải bay khắp nơi, nghĩ thôi đã cảm thấy mệt.
“Con trai à, qua vài năm nữa thì con khuyên con bé nghỉ ngơi thôi! Tiền kiếm đủ xài là được rồi! Đừng mệt mỏi như vậy nữa!” Ông nhìn về phía Diệp Mặc nói.
“Cha, đây là sự nghiệp của cô ấy, nếu cô ấy muốn làm thì con sẽ hỗ trợ cô ấy!” Diệp Mặc nói.
“Đúng đấy, người trẻ tuổi phải có chí hướng và sự nghiệp của mình, chẳng lẽ phải ở nhà như ông mới tốt à?” Mẹ Diệp trừng mắt nhìn Cha Diệp rồi nói.
“Tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ là, đừng để cho con bé quá mệt mỏi thôi!” Cha Diệp nhỏ giọng giải thích.
“Ông đừng quan tâm chuyện của bọn trẻ, hai người bọn chúng có bản lĩnh hơn chúng ta nhiều, chúng ta già rồi, dưỡng lão cho tốt là được.” Mẹ Diệp nói.
“Được được được!” Cha Diệp vội vàng gật đầu.
“Con trai à, cha thấy mảnh đất này không tồi, hay là chúng ta xúc thảm cỏ này lên, rồi trồng một ít đồ ăn như dưa leo, mướp… gì đó nhé!”
Cha Diệp đi lòng vòng một hồi, rồi đành chú ý vào một miếng đất ở nơi hẻo lánh.
“Ông suốt ngày chỉ biết trồng rau trồng rau, một ngôi biệt thự hào hoa như vậy mà để ông trồng rau thì thành cái gì!” Cha Diệp lại trừng mắt một cái rồi quở trách: “Ông tranh thủ thời gian đi câu cá của ông đi!”
“Được được được!”
Cha Diệp hậm hực gật đầu, rồi đi vào nhà cầm dụng cụ câu cá.
Những ngày gần đây, ông đã thăm dò được chỗ câu cá ở gần đây rồi.
Diệp Mặc đi ra ngoài, nên tiện đường chở Cha Diệp đi luôn.
Diệp Mặc đi vào phòng làm việc, sau đó mở tài khoản đầu tư cổ phiếu ra, dạo này hắn cũng hay chơi cổ phiếu, nhưng không thường xuyên như lúc trước, mà cách vài ngày mới vào giao dịch một lần.
Sau đó, Diệp Mặc lại thiết kế một bộ quần áo trẻ con, rồi bắt đầu chế tác.
Sau khi làm xong, thì hắn lại up video lên, rồi chuẩn bị Live stream.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Nhạc cụ đã thăng cấp.]
Diệp Mặc vừa luyện vài bài piano thì liền nghe thấy âm thanh của hệ thống.
Diệp Mặc hơi giật mình, tiếp theo thì lộ ra vẻ mừng rỡ.
Lại có một kỹ năng tăng lên cấp {Tinh thông} rồi.
Hiện giờ, Diệp Mặc có tất cả chín kỹ năng, kỹ năng Trù Nghệ là cấp { Đại sư}, còn mấy kỹ năng Mát-xa, Thủ công, Lái xe, Tuệ Nhãn, Dưỡng Khí và Nhạc cụ đều là cấp {Tinh thông}.
Sau cùng, chính là kỹ năng Ca hát và Vẽ, hai cái kỹ năng này vẫn là cấp {Nhập Môn}.
Một lát sau, Diệp Mặc mới tập trung tinh thần, tiếp tục Live stream.
Live stream đến xế chiều, thì Diệp Mặc lại nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên.
[Đinh! Chúc mừng ký chỉ, kỹ năng Ca hát đã thăng cấp.]
Lần này, Diệp Mặc cũng không thấy bất ngờ.
Kỹ năng này Diệp Mặc luyện tập thời gian khá dài rồi, nên thăng cấp cũng không có gì kỳ lạ.
Diệp Mặc tiếp tục Live stream.
Khán giả nghe xong thì đều sửng sốt.
Sao bỗng nhiên lại có cảm giác như con hàng này hát hay hơn rồi?
Ban đầu con hàng này đã hát hay như ca sĩ chuyên nghiệp nhất lưu rồi, mà hình như bây giờ còn đạt đến trình độ cao hơn nữa, người bình thường hay nghe ca nhạc đều có thể nhận ra loại biến hóa này.
Bọn họ nghe xong một bài thì đều bị rung động, đều không lấy lại được tinh thần.
Bọn họ còn tưởng rằng, bài hát vừa rồi con hàng này phát huy trình độ vượt xa bình thường, nhưng bài thứ hai, bài thứ ba, con hàng này vẫn bảo trì trình độ đỉnh phong này.
Lần này, bọn họ đều bị chấn động và kinh ngạc!
Trình độ này có thể nói là đỉnh cao trong giới âm nhạc rồi, nói là người thứ nhất cũng không sai.
“Quá trâu bò!”
“Quá đỉnh!”
“Ca Thần!”
Ngay sau đó, khung bình luận đã nổ tung.
Từng chuỗi quà tặng bay lên kín cả màn hình.
“Thế này…thế này thì cũng quá kinh khủng rồi!”
Thành phố Thiên Hải, hai người vừa đến khách sạn, Dương Mạn Ny cầm điện thoại di động xem một lúc, thì lập tức ngây dại.
Dương Mạn Ny không thể tin nổi, một người không phải ca sĩ chuyên nghiệp như Diệp Mặc lại có thể đạt đến trình độ này.
Trước kia, kỹ thuật ca hát của Diệp Mặc còn không bằng Ngọc Tình, nhưng bây giờ, trình độ của Diệp Mặc lại cao hơn Ngọc Tình một đường, nhưng mà, Ngọc Tình là Thiên Hậu đó!
Chỉ sợ tìm toàn bộ giới âm nhạc trong nước, cũng không tìm ra nam ca sĩ nào mạnh hơn anh ta!
Tô Ngọc Tình cũng cảm thấy quá khó tin.
“Xem ra mình phải nỗ lực tập luyện rồi! Mình không thể thua anh ấy được!”
Một lát sau, nàng siết chặt nắm đấm, toàn thân thì tràn đầy nhiệt tình.
“Này! Đó không phải chuyện quan trọng!”
Dương Mạn Ny cảm thấy cạn lời.
Điều quan trọng nhất bây giờ là, tại sao Diệp Mặc lại trở nên lợi hại như vậy?
Anh ta cũng không phải ca sĩ chuyên nghiệp cơ mà?
Không có sự chỉ đạo chuyên nghiệp thì sao có thể đi đến trình độ này?
“Có gì kỳ lạ đâu, anh ấy có năng khiếu mà!” Tô Ngọc Tình nói với dáng vẻ đương nhiên.
“Năng khiếu?” Dương Mạn Ny hơi giật mình.
Chỉ là năng khiếu mà có thể đi dến trình độ này sao?
“Thế thì chị còn có cách giải thích nào khác không?” Tô Ngọc Tình nói.
“Điều này…”
Dương Mạn Ny lập tức cạn lời.
Hình như cũng chỉ có thể giải thích như vậy!
“Đúng là quái vật!”
Hai người nghe thêm một lát, Dương Mạn Ny lại phát ra một câu cảm khái.
“Thế thì em cũng là quái vật mà! Em cũng tự học, tự luyện, không có ai hướng dẫn và chỉ đạo cả.” Tô Ngọc Tình ngồi bên cạnh nở nụ cười xinh đẹp nói.
“Em là quái vật nhỏ! Còn anh ta thì là quái vật lớn!”
Dương Mạn Ny nhìn Tô Ngọc Tình một cái rồi cười khổ nói.
Hai người này đều là quái vật!
Tất nhiên, Diệp Mặc thì càng giống quái vật hơn một chút, dù sao anh ta cũng không chỉ giỏi về khoản ca hát, mà còn giỏi rất nhiều phương diện khác nữa.