“Sao vẫn chưa thấy tin tức nhỉ?”
Lại thêm một ly rượu xuống bụng, thế mà vẫn chưa có tin tức.
“Đâu rồi?”
Ông ta nhịn không được nên đã gửi tin nhắn trước.
Có điều, vẫn không có ai trả lời.
Dần dần, ông ta có chút nóng nảy, đến tất chân cũng không muốn sờ soạng nữa mà đứng lên, đi đi lại lại trong phòng.
Ông ông----
Mãi nữa tiếng sau, đối phương mới trả lời.
Ông ta kinh ngạc cầm điện thoại di động lên xem.
Nhưng sau khi ông ta xem xong thì sắc mặt đã cứng lại.
“Xin lỗi ông chủ Lý, tin tức này đã bị người khác mua rồi, sau này tôi cũng không làm việc cho ông nữa đâu, tôi đã đi nhà khác rồi, ông đừng tìm tôi nữa.”
“Điều này…chuyện gì thế này?”
Tổng giám đốc Lý mờ mịt.
Đã nói là có tin tức cơ mà, sao lại bị người khác mua rồi?
Là ai mua?
Lẽ nào là vị đại lão thần bí kia?
Ông ta vừa nghĩ đến đây thì toàn thân chấn động.
Chẳng lẽ mọi hành động của mình đều bị vị kia biết rồi sao?
Tổng giám đốc Lý nghĩ đến đây, thì tấm mặt mo mập mạp của ông ta dần dần trở nên trắng bệch, tay cầm ly rượu cũng run lên cầm cập.
Choang---
Ly rượu trong tay Tổng giám đốc Lý rơi xuống đất.
Tay ông ta vẫn run rẩy kịch liệt, ông ta đã không khống chế nổi tay mình.
Còn gương mặt của ông ta thì càng ngày càng trắng bệch.
Trong đôi mắt trợn trừng thì tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Sao vị đại lão kia lại biết được?
Chẳng lẽ người này đang giám sát mình?
Tổng giám đốc Lý nghĩ đến đây thì bàn tay của ông ta lại run lên kinh hơn.
Nếu thực sự như vậy, thì nhất cử nhất động của mình đều nằm trong bàn tay của đối phương, nếu như đối phương muốn đối phó mình, thì thực sự quá dễ dàng.
“Cũng không nhất định là như vậy, có thể do tên khốn này tham tiền, nên lâm thời nảy lòng tham, sau đó bán cho đối phương với giá cao hơn.”
Ông ta nghĩ thế thì hơi tỉnh táo lại.
Tình hình vẫn chưa đến mức xấu nhất!
Tổng giám đốc Lý lười nhặt ly rượu dưới đất, mà mạnh mẽ rít một hơi xì gà, sau đó cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho một paparazi khác, để hỏi thăm tình hình của tên khốn vừa rồi.
Nhưng mãi mà đối phương không trả lời.
Ông ta đành phải tìm một paparazi khác để hỏi.
Ông hỏi liên tiếp năm sáu người.
Cuối cùng thì cũng có người trả lời.
“Ông chủ Lý, tôi cũng không biết, à đúng rồi, từ hôm nay trở đi tôi cũng không làm nữa đâu, tạm biệt!”
Tổng giám đốc Lý xem xong thì lập tức sửng sốt.
Đang yên đang lành tại sao lại không làm nữa?
“Người em anh, có chuyện gì thế?”
Tổng giám đốc Lý vội vàng hỏi.
Nhưng ông ta gửi tin nhắn thì mới phát hiện mình đã bị đối phương hủy kết bạn.
“Móa…đám chó chết này!”
Tổng giám đốc Lý giận dữ chửi ầm lên.
Chê tiền ít thì cứ nói, xóa bạn bè làm gì!
“Tôi không biết!”
Lúc này, lại có người trả lời ông ta: “Ông chủ Lý, có người mời tôi làm việc, điều kiện bên đó rất tốt, nên tôi đã đồng ý rồi.”
Tổng giám đốc Lý xem xong thì ngẩn ngơ.
Ông ta cầm điện thoại đứng ngẩn người tại chỗ.
Tại sao người nào cũng nói là đi nhà khác kiếm cơm vậy?
Rốt cuộc thì có chuyện gì đang xảy ra?
Bỗng nhiên, cơ thể của ông ta lại run lên bần bật, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Cái suy đoán đáng sợ vừa rồi lại xông vào đầu của ông ta.
Vị đại lão kia đang giám sát mình, nên mới biết nhất cử nhất động của mình, sau đó đối phương cố ý chọn thời điểm mấu chốt này để ra tay, chính là để đả kích và khiến cho mình sợ hãi.
Tay chân của ông ta cũng bắt đầu run lên, đến điều xì gà trong tay cũng không cầm nổi mà rớt xuống đất.
Ánh trăng bên ngoài ảm đạm.
Dường như đang có một thứ gì đó rất kinh khủng đang ấn giấu dưới màn đêm đen kịt, khiến cho toàn thân ông ta phát lạnh.
“Ông…ông chủ Lý, ông…ông không sao chứ?”
Hai cô gái ngồi trên ghế sa lon dùng ánh mắt khác thường nhìn ông ta.
Vừa rồi thì trạng thái của ông chủ Lý này đã hơi là lạ rồi, giờ phút này thì ông ta lại dùng dáng vẻ như nhìn thấy quỷ mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, khiến cho hai cô gái rùng mình.
Cuối cùng thì Tổng giám đốc Lý cũng lấy lại tinh thần, rồi liếc nhìn hai cô gái một chút.
Ban đầu ông ta còn đầy hào hứng, nhưng bây giờ, dù ông ta có nhìn thấy hai đôi tất chân xinh đẹp kia cũng chả còn chút hào hứng nào.
“Mau cút đi!”
Ông ta phất tay áo lên rồi quát một tiếng.
Hai cô gái đều bị tiếng quát lên dọa sợ.
“Vậy…tiền của chúng tôi đâu?”
Hai cô gái đứng lên rồi nhỏ giọng nói.
“Tiền? Các ngươi còn muốn tiền? Cút đi!”
Tổng giám đốc Lý giận dữ rít gào, khuôn mặt ông ta đã hiện lên vẻ dữ tợn.
Hai cô gái hơi run rẩy, rồi vội vàng cầm túi xách và áo khoác chạy ra ngoài.
“Tên đần độn!”
“Một tên nghèo hèn mà còn giả dạng ông chủ gì chứ, chắc biệt thự này cũng là đi thuê! Đúng là tên thần kinh!”
Hai cô gái đi một đoạn xa rồi quay đầu lại mắng.
“Không được, không thể ở lại đây, mình nhất định phải đi chỗ khác!”
Tổng giám đốc Lý đi ra cửa rồi nhìn bốn phía, tuy rằng không nhìn thấy ai nhưng đáy lòng ông ta vẫn sợ hãi.
Sau đó ông ta vội vàng thu dọn hành lý, rồi cuống quít lái xe rời đi.