Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 264 - Chương 264: Anh Ta Chính Là Chủ Tịch Diệp! (2)

Chương 264: Anh ta chính là chủ tịch Diệp! (2) Chương 264: Anh ta chính là chủ tịch Diệp! (2)

Chúc anh em nghỉ lễ vui vẻ, cảm ơn bạn Cbnn123456 đã ủng hộ 40000 TLT hôm nay mình sẽ bạo thêm tầm chục chương!

---------------------------------------------------------------------------

“Thế mà trước kia họ Quan này còn giả thanh cao, còn nói cái gì mà không dựa vào đàn ông! Thật là dối trá!” Hứa Tử San cười khẩy nói.

Trước kia Quan Tuyết từng chống đối Hứa Tử San, cho nên ân oán của hai người cũng không nhỏ.

“Tiếc là tôi không ở đây nên mới để cô ta đạt được, còn nếu như tôi ở đây thì còn lâu mới đến lượt cô ta!”

Hứa Tử San cắn môi đỏ, trong lòng thì đầy hối hận.

Vị Chủ tịch Diệp này chọn một người hơn 30 như Quan Tuyết, thì chứng tỏ anh ta thích người thành thục và phong vận, mà mình cũng là phong cách này, mình lại còn nổi tiếng họ Quan kia nhiều, nên nhất định mình có thể nhận được sự thưởng thức của Chủ tịch Diệp.

Phó tổng giám đốc Tiền giương mắt đánh giá Hứa Tử San một phen.

Nói thật thì vị Phó tổng giám đốc Quan xinh đẹp và nhỏ tuổi hơn Hứa Tử San nhiều, tất nhiên, điều quan trọng nhất là sạch sẽ hơn nhiều.

Nếu như mình là Chủ tịch Diệp thì mình cũng sẽ chọn Phó tổng giám đốc Quan.

Chẳng qua là Phó tổng giám đốc Tiền cũng không nói ra, chẳng may vị này lại nổi bão thì người khổ lại là mình.

“Cô nói xem, dáng vẻ của người kia có gì đặc thù không, rồi tôi sẽ giúp cô tra ra tên của cậu ta là gì, còn những việc khác thì tôi không giúp cô được rồi!” Phó tổng giám đốc Tiền đẩy kính một cái rồi nói.

“Được!” Hứa Tử San gật đầu.

Chỉ cần có phương thức liên lạc thì mình không tin mình không giải quyết được cậu em trai này.

“Tôi cũng không nói được là cậu ta có gì đặc thù cả, dù sao thì cậu ta rất cao, rất đẹp trai, mặc âu phục, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai đẹp trai giống như cậu ta, cậu ta còn lái một chiếc xe thể thao nữa, xe tên là Koe gì gì ý?”

Hứa Tử San suy nghĩ một chút rồi nói.

“Koe gì?” Phó tổng giám đốc Tiền hơi giật mình

Sau đó, bỗng nhiên ông ta có một dự cảm xấu, sắc mặt cũng hơi trắng.

“Koe…Koenigsegg?”

Phó tổng giám đốc Tiền run giọng hỏi.

“A! Đúng! Chính là nó! Cái tên này khó nhớ quá!” Hứa Tử San cười nói.

“Hử? Lão Tiền, anh sao thế? Sao mặt anh trắng bệch vậy? Bị ốm rồi à?”

Hứa Tử San nhìn thấy dáng vẻ bất thường của Phó tổng giám đốc Tiền thì hỏi với vẻ kinh ngạc.

“Thế thì…tôi…tôi không giúp được cô rồi! Cô…tự cầu phúc đi!” Phó tổng giám đốc Tiền đưa tay lên trán xoa mồ hôi lạnh rồi lắp bắp nói.

“Sao lại thế?”

Hứa Tử San lại nghi ngờ và khó hiểu.

“Người mà cô nói, chính là Chủ tịch Diệp!”

Phó tổng giám đốc Tiền cười khổ nói.

“Cái…cái gì?”

Hứa Tử San nghe thấy thế thì kêu lên một tiếng sợ hãi, gương mặt cô ta tràn đầy vẻ kinh hoảng và khó tin.

Cậu em đẹp trai đến mức không thể tưởng tượng nổi kia chính là Chủ tịch Diệp?

Điều này…sao có thể chứ!

Rõ ràng cậu ta còn trẻ và đẹp như vậy cơ mà!

Hứa Tử San ngồi im tại chỗ, đầu óc thì trỗng rỗng.

“Không thể nào!”

Hứa Tử San run lên, rồi tự lẩm bẩm một câu.

Cô ta vẫn không thể nào tin được người kia lại là Chủ tịch Diệp!

Sau đó, Hứa Tử San bắt đầu hối hận.

Nếu như mình biết có là Chủ tịch Diệp thì mình sẽ không trực tiếp như vậy, mà sẽ lựa chọn chiêu số rụt rè và e thẹn hơn, ít nhất cũng sẽ không để cho Chủ tịch Diệp cảm thấy mình là người tùy tiện.

Bây giờ thì hay rồi, nhất định Chủ tịch Diệp sẽ có ấn tượng rất xấu với mình.

Ông ông----

Điện thoại di động ở trên bàn rung lên, Phó tổng giám đốc Tiền cầm lên xem, sau đó sắc mặt của ông ta liền thay đổi.

“Tổng giám đốc Tề đã lên tiếng, mấy bộ phim tiếp theo của cô bị thủ tiêu rồi.”

Phó tổng giám đốc Tiền ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tử San rồi nói.

Hứa Tử San nghe xong thì cơ thể chấn động kịch liệt, thần sắc cũng biến thành đờ đẫn.

Tiền đồ của mình xong rồi!

Khuôn mặt của cô ta dần dần trắng xám, cơ thể hơi lung lay rồi ngã oạch xuống ghế.

……

Trong một văn phòng Phó tổng giám đốc khác.

“Đây đều là cái gì thế này!”

Quan Tuyết đang xem một bản kế hoạch, nhưng xem được vài trang thì nàng cau chặt mày lại.

Bản kế hoạch này quá loạn!

Những thứ mình viết lúc trước tốt hơn cái này gấp trăm lần!

“Không xem nữa!”

Quan Tuyết lật thêm vài trang, cuối cùng cũng không chịu nổi mà ném bản kế hoạch này sang một bên.

Sau đó nàng nâng tay ngọc lên đè lên huyệt thái dương.

“Làm lại cho tôi!”

Sau đó, Quan Tuyết cầm điện thoại lên gọi, rồi rống một tiếng.

Nàng đặt điện thoại xuống rồi thở dài một hơi.

Trước kia làm làm người chế tác thì phải quan tâm rất nhiều thứ, nhưng giờ làm Phó tổng giám đốc thì còn phải quan tâm nhiều thứ hơn, tất cả đều do đám cấp dưới này luôn kiếm chuyện cho nàng làm.

“Đúng rồi, quên uống cà phê!”

Quan Tuyết vội vàng mở ngăn kéo ra để lấy một gói cà phê.

Lúc này nàng cần một ly cà phê để nâng cao tinh thần.

Quan Tuyết đi lấy nước nóng xong thì quay lại phòng làm việc.

Sau khi ngồi xuống, thì nàng khuấy đều ly cà phê.

Phù---

Quan Tuyết nhếch đôi môi đỏ trơn như nước lên thổi nhẹ vài hơi.

Ực ực!

Một hớp cà phê vào bụng, nàng cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn nhiều, dương như đầu óc cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment