Sau khi Quan Tuyết uống vài hớp cà phê thì nàng cầm điện thoại di động lên xem.
Ngay sau đó, nàng liền giật mình, có chút không dám tin vào mắt mình.
“Hứa Tử San này lại làm cái gì rồi?”
Hứa Tử San lầm bẩm một câu, trên mặt thì tràn đầy vẻ hoang mang.
Tổng giám đốc Tề tự mình lên tiếng, nói muốn hủy bỏ tất cả các bộ phim sắp tới của Hứa Tử San, cũng không sắp xếp cho cô ta bộ phim nào nữa, việc này chẳng khác gì đóng băng cả!
Lẽ nào Hứa Tử San này có scandal gì à?
Nhưng mà mình cũng chưa nghe thấy ai nói gì mà!
“Chủ tịch Diệp, ngài đi thong thả!”
Đúng lúc này, Quan Tuyết nghe được âm thanh của Tổng giám đốc Tề ở bên ngoài.
“Anh ta đến à?” Quan Tuyết hơi giật mình.
Nàng vội vàng đứng lên, đi ra mở cửa, rồi thò đầu ra ngoài thăm dò, nàng nhìn thầy Tổng giám đốc Tề đang dẫn Chủ tịch Diệp đi về phía thang máy.
“Anh ta không dẫn bọn nhỏ đến!”
Quan Tuyết bĩu môi một cái rồi tự lẩm bẩm.
Không biết vì sao mà nàng lại thấy hơi thất vọng.
Lần trước đi qua chỗ của Chủ tịch Diệp thì nàng đã được ôm hai đứa bé một lần nữa, sau khi trở về thì nàng cảm thấy mình hơi thay đổi, nàng không còn kháng cự với trẻ con như trước nữa, thậm chí còn hơi thích những đứa trẻ con dễ thương và đáng yêu.
Nhất là hai đứa bé kia, nàng vẫn luôn muốn được ôm chúng một lần nữa.
“Tổng giám đốc Tề, có chuyện gì thế?”
Quan Tuyết đứng ở cửa, khi Tổng giám đốc Tề đi qua thì nàng hỏi nhỏ.
“Cô hỏi chuyện của Hứa Tử San à?”
Tổng giám đốc Tề cười nói.
“Đúng thế! Đang yên đang lành sao lại đóng băng cô ta.” Quan Tuyết buồn bực nói.
“Cô ta…! Ôi! Cô ta muốn dụ dỗ người, nhưng lại dụ dỗ lên đầu Chủ tịch Diệp!”
Tổng giám đốc Tề lắc đầu nói.
Quan Tuyết nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm.
Hứa Tử San này cũng quá to gan rồi!
Bình thường cô ta dụ dỗ, thông đồng với đám tiểu thịt tươi thì cũng thôi đi, thế mà cô ta còn dám tìm đến Chủ tịch Diệp sao, đúng là ghê gớm!
“Đáng đời!”
Ngay sau đó, Quan Tuyết liền cười thành tiếng.
Nàng và Hứa Tử San vẫn luôn bất hòa, cho nên thấy Hứa Tử San xui xẻo thì nàng lại vui vẻ.
Tổng giám đốc Tề cũng mỉm cười.
Với phân thận của Chủ tịch Diệp thì sao có thể coi trọng loại người tùy tiện như Hứa Tử San được, ít nhất cũng phải là người như vị Phó tổng giám đốc Quan này mới được.
“À đúng rồi, Chủ tịch Diệp nói với tôi là, mấy nhà công ty tin tức giải trí đó là anh ấy mua, sau này công việc của chúng ta dễ dàng hơn nhiều rồi.” Tổng giám đốc Tề nói.
“Anh ta mua?”
Quan Tuyết nghe thấy thế thì giật mình líu lưỡi.
“Tôi đi trước đây!”
Tổng giám đốc Tề nói xong thì quay người rời đi.
Quan Tuyết đóng cửa lại rồi trở về chỗ ngồi.
“Đáng đời!”
Nàng uống một hớp cà phê, rồi nghĩ đến chuyện của Hứa Tử San thì nàng lại cảm thấy rất hả hê.
Rồi nàng lại nghĩ đến tên kia và hai đứa bé, sau đó thì hơi giật mình.
“Khi nào mới có cơ hội ôm hai đứa bé đây!”
Quan Tuyết lẩm bẩm một câu, nàng nghĩ đến hai đứa bé đáng yêu như hai thiên sứ kia thì lại xuất thần.
……
Diệp Mặc đi ra khỏi tòa nhà cao tầng thì lái xe rời đi.
Hắn trở lại phòng làm việc rồi bắt đầu bận rộn.
Diệp Mặc luyện tập thủ công trước, rồi biên tập sau đó up video lên, sau đó mới bắt đầu Live stream.
Diệp Mặc vừa mở Live stream thì lập tức có một đống fan tràn vào.
Hiện giờ fan của Diệp Mặc đã đột phá con số 47 triệu rồi, nhất là hai ngày gần đây, fan tăng rất nhanh.
Chủ yếu là vì hai kỹ năng Nhạc cụ và Ca hát của Diệp Mặc đã thăng cấp, nên video Live stream của Diệp Mặc được rất nhiều Bloggers phát lại trên khắp Micro Blog, trong đó còn có rất nhiều phóng viên và công ty tin tức giải trí.
Cho nên hai ngày gần đây Diệp Mặc hút được rất nhiều fan.
Bá bá bá---
Diệp Mặc còn chưa kịp mở miệng thì một đống lễ vật đã che kín màn hình.
Quá nhiều người tặng quà nên Diệp Mặc không thể nhìn hết được, hắn đành phải chọn vài cái ID rồi nói cảm ơn.
Chỉ một lát như vậy mà nhân số trong phòng Live stream đã lên đến hơn 300 nghìn người, độ hot cũng đã nổ tung.
Diệp Mặc nhìn khung bình luận một lát, sau đó chọn một ca khúc rồi bắt đầu hát.
Diệp Mặc chỉ nghỉ ngơi một lúc khi ăn cơm, còn đâu thì hắn vẫn luôn hát, thế mà Diệp Mặc không thấy mệt mỏi một chút nào, kể cả cuống họng cũng không có cảm giác gì, hắn Live stream đến hơn 9 giờ tối mới kết thúc.
Diệp Mặc về nhà, dỗ hai đứa bé đi ngủ.
Hơn 11 giờ, Diệp Mặc nhận được điện thoại của Tô Ngọc Tình.
Thành phố Thiên Hải, khách sạn Bulgari.
Một bóng người uyển chuyển đang ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm.
Bộ đồ ngủ mỏng manh không che được dáng người bốc lửa của nàng, những đường cong bên trong thì như ẩn như hiện, những ngọn núi ngạo nghễ, chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại như rắn nước, còn cả một đôi chân thon dài và trắng như tuyết kia nữa.
Mỗi một chỗ trên cơ thể nàng đều hoàn mỹ không chút tì vết, giống như được điêu khắc một cách tỉ mỉ vậy.
Dưới ánh đèn, da thịt trắng như tuyết của nàng nổi lên một vệt ánh sáng mông lung.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng cũng nổi lên một tầng ánh sáng, đẹp đến mức như ảo như mộng.