Giờ phút này, Tô Ngọc Tình đang vừa bôi kem dưỡng da lên mặt, vừa nói chuyện điện thoại.
“Chiều nay em cũng xem anh Live stream, em còn thấy có rất nhiều người trong phòng Live stream.”
Nàng vừa thoa kem vừa nói.
Mấy ngày gần đây, phòng Live stream của Diệp Mặc rất hot, chuyện này khiến cho người trong làng giải trí cũng bị chấn, có rất nhiều ca sĩ đang thảo luận và nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.
“Ừm! Hôm nay đặc biệt nhiều người!”
Diệp Mặc ở đầu dây bên kia cũng cười nói.
Độ hot này hôm nay đã đột phá ghi chép cao nhất rồi.
“Anh đã ngồi vững vị trí đệ nhất rồi nhỉ!”
Tô Ngọc Tình cười xinh đẹp nói, trong giọng nói còn có chút tự hào.
“Diệp Mặc, anh thực sự không có hứng thú làm ngôi sao à?”
Dương Mạn Ny ở bên cạnh chen vào, Dương Mạn Ny cũng mặc một bồ đồ ngủ rất mỏng manh, dường như có thể nhìn thấy những đường cong uyển chuyển của cơ thể ở phía sau bộ đồ ngủ.
Hai ngày gần đây giới giải trí đã bị náo lất trời, tất cả ca sĩ, người đại diện, công ty đĩa nhạc, đều bị rung dộng, nhất là những công ty đĩa nhạc kia, cả một đám đều giống như tìm thấy bảo bối vậy, họ đều muốn ký Diệp Mặc.
Những tên này có dễ ký như vậy sao? Nếu ký thì cũng là mình ký, mấy công ty đó còn chưa đến lượt.
“Không có hứng thú.” Diệp Mặc lắc đầu nói.
“Được thôi!” Dương Mạn Ny thức thời ngậm miệng.
Từ trước đến nay tên này vẫn không có ý định làm ngôi sao, bây giờ anh ta còn kiếm được nhiều tiền thì lại càng không đồng ý.
Dương Mạn Ny nhìn hai đứa bé một lúc rồi quay người đi ra.
“À đúng rồi, mấy ngày này anh nhớ đưa con đi tiêm vắc xin nhé!”
Hai người trò chuyện một lát thì Tô Ngọc Tình bỗng nhiên nói: “Sổ tiêm phòng em để trong tủ ở cạnh đầu giường ấy, anh tìm một chút là thấy, mấy ngày này anh nhớ mang con đi tiêm đấy, tuyệt đối đừng quền!”
“Ah! Được rồi!” Diệp Mặc gật đầu nói.
Lúc trước hai người cũng đã nói chuyện về vấn đề tiêm vắc xin này rồi.
Một đứa trẻ sơ sinh phải tiêm rất nhiều vắc xin phòng bệnh, lúc trước toàn là Tô Ngọc Tình đưa bọn nhỏ đi tiêm, nhưng hiện giờ nàng hơi bận nên Diệp Mặc phải đưa bọn nhỏ đi.
“Vậy thì em giao cho anh đấy!” Tô Ngọc Tình cười nói.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, rồi Tô Ngọc Tình cúp điện thoại đi ngủ.
Diệp Mặc cũng đặt điện thoại di động xuống, sau đó đi tìm sổ tiêm phòng của bọn nhỏ.
Diệp Mặc giở ra nhìn một chút, lúc trước bọn nhỏ toàn tiêm vắc xin ở bệnh viện Nhân Dân số 1.
Nhưng bệnh viện này hơi nhiều người, nếu đi qua đó thì có lẽ phải chờ vài tiếng mới đến lượt.
Diệp Mặc nghĩ nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho viện trưởng Lưu.
Đối phương trả lời rất nhanh.
“Có, vắc xin nào cũng tiêm được! Ngày mai tôi sẽ bảo người chuẩn bị trước, ngài chỉ cần đưa hai đứa bé đến tiêm là được.”
Diệp Mặc hơi giật mình, hắn cảm thấy hơi bất ngờ.
Đã 11 giờ 30 rồi mà viện trưởng Lưu vẫn chưa ngủ.
“Được!”
Diệp Mặc trả lời xong thì đặt điện thoại xuống.
[Đinh! Hệ thống phát động nhiệm vụ: đưa bọn nhỏ đi tiêm vắc xin phòng bệnh, có thể nhận được kỹ năng: Vô bệnh(Không bệnh).]
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống bỗng nhiên vang lên.
“Kỹ năng bị động?” Diệp Mặc giật mình.
Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc nhận được kỹ năng bị động, những kỹ năng như mát-xa, trù nghệ, lái xe…đều phải luyện tập thì mới có thể thăng cấp, kể cả kỹ năng đặc biệt như Dưỡng Khí cũng sẽ chậm dãi thăng cấp.
Mà kỹ năng bị động này thì lại không thể nào thăng cấp.
“Không bệnh không tật à! Đúng là một kỹ năng tốt!”
Sau đó Diệp Mặc liền mỉm cười.
Kỹ năng Dưỡng khí để cho cơ thể của Diệp Mặc càng ngày càng khỏe mạnh, tinh lực dồi dao hơn, nhưng lại không thể cam đoan hắn sẽ không mắc bệnh, bây giờ có cái kỹ năng bị động này thì sau này không cần lo lắng nữa.
“Trái lại thì mình càng hy vọng hai đứa bé có thể vĩnh viễn khỏe mạnh, bình an lớn lên.”
Diệp Mặc đi qua nhìn hai đứa bé rồi lẩm bẩm một câu.
Nếu như có thể, thì hắn càng muốn đem kỹ năng này chia có hai đứa bé.
Diệp Mặc vươn tay ra nhẹ nhàng sờ lên gương mặt trắng nõn của hai đứa bé, sau đó mỉm cười đi về phía thư phòng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc làm bữa sáng trước.
Sau đó, Diệp Mặc nói chuyện đưa hai đứa bé đi tiêm cho cha mẹ biết.
“Có cần chúng ta đi cùng không? Bệnh viện rất đông người đấy!” Mẹ Diệp hỏi.
“Không cần đâu ạ! Con đi bệnh viện Nhân Hoa, con quen viện trưởng ở đó nên rất thuận tiện.” Diệp Mặc cười nói.
“Bệnh viện đó cũng tiêm được à! Vậy thì tốt!”
Mẹ Diệp lập tức yên tâm.
Tất nhiên bà biết bệnh viện Nhân Hoa này, bà cũng biết Tiểu Mặc có quan hệ rất tốt với viện trưởng ở đó.
Diệp Mặc chờ hai đứa bé ngủ dậy, rồi thay tã, quần áo cho chúng, sau đó hắn lại cho hai đứa bé ăn no, rồi mới đưa chúng đi đến bệnh viện Nhân Hoa.
Khi Diệp Mặc đến bệnh viện thì đã 10 giờ rồi.
Diệp Mặc đỗ xe xong, thì đặt hai đứa bé vào trong xe đẩy, rồi tiến vào tòa nhà bệnh viện.