Lúc này, trong một phòng khám bệnh, có một cô gái xinh đẹp đẩy cửa đi ra.
Cô gái này có gương mặt xinh đẹp và tinh xảo đến nỗi khiến cho người ta hoa mắt, da thịt thì trắng nõn như sương như tuyết, trong đôi mắt phượng thanh lãnh cũng lộ ra vài phần lạnh lẽo, khiến cho cô gái này có một loại khí chất xinh đẹp và lạnh lẽo mãnh liệt.
Nhưng cơ thể của cô gái này lại cực kỳ nóng bóng.
“Tổng giám đốc Lạc, sao rồi ạ?”
Trợ lý Lâm Khê nhìn thấy Lạc Băng Nhan đi ra thì vội vàng tiến lên nghênh đón, sau đó ân cần hỏi.
“Không có vấn đề gì lớn!”
Lạc Băng Nhan trả lời.
Tâm trạng căng cứng của Lạc Băng Nhan cũng dần dần bình phục lại.
Ban đầu Lạc Băng Nhan còn tưởng mình có khối u ác tính, ung thư tuyến vú gì đó, Lạc Băng Nhan lên internet tìm hiểu một chút thì suýt nữa bị dọa chết, bây giờ đi khám thì mới phát hiện ra chỉ là một cái hạch bình thường mà thôi, làm mình sợ bóng sợ gió một trận.
“Thế thì tốt rồi!”
Trợ lý cũng nhẹ nhàng thở ra: “Thế bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói chỉ là hạch bình thường thôi, sau này sẽ hết, không cần lo lắng.”
Lạc Băng Nhan cầm túi xách của mình rồi đi về phía trước.
“Sao mình không có nhỉ? Quả nhiên là do Tổng giám đốc Lạc quá to!”
Trợ lý Lâm Khê cúi đầu nhìn mình một chút, sau đó lại nhìn Lạc Băng Nhan, rồi tự lẩm bẩm một câu: “Vậy chữa trị ra sao?”
“Tự mình xoa xoa ấn ấn là nó sẽ tan!”
Lạc Băng Nhan nhỏ giọng lẩm bẩm, trên gương mặt trắng nõn đã xuất hiện hai áng mây đỏ.
Loại chuyện này vừa nghĩ thôi mà đã cảm thấy ngượng ngùng rồi!
“Con nữa, bác sĩ bảo là phải giữ tâm trạng tốt, tuyệt đối đừng tức giận, nếu không sẽ làm cho nội tiết mất cân bằng, bệnh tình sẽ nặng thêm.”
Lạc Băng Nhan vừa đi vừa nói.
Rất nhanh, Lạc Băng Nhan đã đi đến một chỗ rẽ.
“Từ giờ trở đi, mình phải bảo trì tâm trạng, không thể tức giận, phải cười nhiều hơn.”
Lạc Băng Nhan nói xong, thì trên gương mặt xinh đẹp và lạnh lùng lại tràn ra một nụ cười xán lạn.
“Đúng thế đúng thế! Ngài phải cười nhiều vào, ngài xinh đẹp như vậy mà cứ làm mặt lạnh thì quá đáng tiếc!”
Trợ lý bắt đầu nịnh nọt.
Lạc Băng Nhan nghe thấy thế thì cười, tâm trạng rất vui suongs.
Hai người đi đến một chỗ rẽ, thì Lạc Băng Nhan lơ đãng nhìn về phía trước, rồi bỗng nhiên ngưng trệ.
Cách đó không xa, có một bóng người đang đi tới.
Người này là một thanh niên vô cùng đẹp trai, trước người anh ta còn có một chiếc xe đẩy dành cho trẻ sơ sinh.
“Đó…đó chẳng phải là Diệp tiên sinh sao!”
Lạc Băng Nhan giật mình, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Đầu tiên thì trong mắt Lạc Băng Nhan lóe lên vẻ kinh ngạc và mừng mỡ, nhưng sau đó, thì nàng lại nhếch miệng lên lộ ra vẻ xấu hổ.
Bây giờ Lạc Băng Nhan nhớ lại chuyện ngày hôm đó vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nàng đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Cự Phong, đích thân đi ký một streamer mà lại không thành công, thậm chí phải dùng đến mỹ nhân kế mà người này vẫn không thèm nhìn nàng, sau đó để cho nàng lạnh cóng mười mấy phút đồng hồ mà không thương hương tiếc ngọc chút nào.
Ngày hôm đó nàng đã bị cảm.
Vài ngày tiếp theo tâm trạng của nàng cũng không tốt.
Lạc Băng Nhan vừa nghĩ đến đây thì lại hơi tức giận, không khỏi cắn chặt răng ngà.
“Không được! Mình không thể tức giận!”
Ngay sau đó, Lạc Băng Nhan hít một hơi thật sâu, đường cong ngạo nghễ ở trước ngực cũng theo đó mà chập trùng kịch liệt.
“Mọi chuyện cũng qua rồi! Khẳng định là do anh ta không muốn ký kết với mình nên mới cố ý làm như vậy!”
Lạc Băng Nhan mở đôi môi nhỏ nhắn ra rồi lẩm bẩm.
Nàng nghĩ như vậy thì liền bình thường trở lại.
Không phải do mình không có mị lực, mà do Diệp tiên sinh cố ý đuổi khách nên mới vậy.
“Ồ! Là tên khốn kia!”
Lúc này, trợ lý Lâm Khê ở bên cạnh cũng phát hiện ra, liền nhỏ giọng hô lên.
Lâm Khê trợn trừng mắt lên, trên mặt thì tràn đầy vẻ tức giận.
Chính là tên này đã hại Tổng giám đốc Lạc suýt nữa tự kỷ! Lại còn để mình bị gió lạnh thổi mười mấy phút nữa!
Hừ! Chỉ là một idol ở trên mạng mà thôi! Có gì ghê gớm chứ!
Chảnh cái gì mà chảnh!
Lâm Khê nhớ đến việc tên này càng ngày càng hot thì lại càng khó chịu hơn.
“Tiểu Khê, lễ phép một chút, hôm đó Diệp tiên sinh cũng bất đắc dĩ mà thôi, anh ta vì muốn đuổi khách nên đành phải làm như vậy, mọi chuyện cũng đã qua rồi, em đừng ghi hận nữa!”
Lạc Băng Nhan nhỏ giọng trách mắng
“Nhưng mà em vẫn thấy khó chịu!”
Lâm Khê vẫn có chút không cam lòng.
Lâm Khê cũng cảm thấy Tổng giám đốc Lạc nói đúng, dù sao thì cũng làm gì có người đàn ông nào không nhìn vẻ đẹp của Tổng giám đốc Lạc chứ, nhưng mà hôm đó tên này chính xác là rất quá đáng.
“Đi, chúng ta đi qua chào hỏi một câu!”
Lạc Băng Nhan nói xong thì trực tiếp cất bước đi tới.
“Diệp tiên sinh!”
Lạc Băng Nhan giơ tay lên quơ quơ về phía người thanh niên kia, trên gương mặt xinh đẹp và lạnh lẽo của nàng lại tràn ra một nụ cười xán lạn.