Lạc Băng Nhan vốn dĩ đã rất xinh đẹp, nàng vừa cười rộ lên lại càng long lanh và rung động lòng người hơn.
Diệp Mặc nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên.
Sau khi quan sát một chút thì hắn bật thốt lên: “Cô là…?”
Nụ cười xinh đẹp và xán lạn trên gương mặt Lạc Băng Nhan lập tức cứng đờ.
Cả người nàng đứng đờ ra giống như bị hóa đá.
Diệp tiên sinh… không nhớ mình sao?
Cảm giác tồn tại của mình yếu như vậy sao?
Trong nháy mắt, lòng tự tin vừa khôi phục của Lạc Băng Nhan đã bị sụp đổ như vậy.
Trợ lý Lâm Khê ở sau lưng Lạc Băng Nhan cũng ngẩn ra, Lâm Khê cũng không dám tin tưởng.
Lâm Khê cảm thấy, lúc trước tên này nhiều nhất thì cũng chỉ hơi cao ngạo và lạnh lùng thôi, nhưng mà không ngờ, tên này lại không nhớ rõ Tổng giám đốc Lạc, chuyện này quá đáng quá rồi!
“À đúng rồi! Cô là Tổng giám đốc của tập đoàn Cự Phong đúng không?”
Diệp Mặc đã nhớ ra.
Hắn cũng có chút ấn tượng với vị Tổng giám đốc của tập đoàn Cự Phong này, nhưng không phải rất sâu, nên suýt nữa thì không nhận ra.
“Là tôi! Diệp tiên sinh đúng là quý nhân hay quên nhỉ!”
Lạc Băng Nhan nhếch miệng lên cười ngượng.
Cuối cùng cũng nhớ ra mình, cũng chưa bết bát như vậy.
Lạc Băng Nhan đang chuẩn bị nói vài câu lấy lòng, để rút ngắn quan hệ với vị Diệp tiên sinh này.
Nhưng đôi môi của nàng còn chưa kịp mở ra thì đã nghe thấy anh ta nói trước.
“Đúng là trùng hợp thật, tôi còn có việc nên đi trước đây!”
Giọng nói của anh ta vẫn cứ lạnh lẽo và bình thản như vậy.
Sắc mặt của Lạc Băng Nhan cứng đờ, lời nói đến khóe miệng cũng phải nuốt trở vào.
Lạc Băng Nhan ngây ngốc đứng đó nhìn Diệp Mặc đẩy xe đẩy dành cho trẻ sơ sinh đi xa.
“Thật quá đáng!”
Lâm Khê lấy lại tinh thần, sau đó khuôn mặt liền đỏ lên vì tức giận.
“Tổng giám đốc Lạc, theo em thì anh ta không phải là đàn ông! Anh ta chính là tên khốn, đồ bỏ đi, một chút phong độ cũng không có!” Lâm Khê càng mắng càng tức.
Thần sắc của Lạc Băng Nhan vẫn hoảng hốt như cũ.
Đối phương hoàn toàn không để ý đến mình!
Ánh mắt của đối phương nhìn mình không giống với những người đàn ông khác, trong mắt anh ta không có chút kinh ngạc nào, một chút cũng không có, mình chưa bao giờ gặp người nào như vậy, coi như là gay nhìn thấy mình thì cũng lộ ra ánh mắt thưởng thức mà!
Nhưng trong mắt anh ta, thì không có cái gì cả.
Lạc Băng Nhan nhớ lại ánh mắt vừa rồi của đối phương thì giận dữ nắm chặt tay ngọc.
Dựa vào cái gì!
Mình thực sự kém như vậy sao?
Lạc Băng Nhan rất không cam tâm, nàng khẽ cắn bờ môi đỏ.
“Ai ui!”
Bỗng nhiên, Lạc Băng Nhan cảm thấy trong ngực dâng lên một trận buồn bực khiến cho nàng suýt nữa không thở nổi, Lạc Băng Nhan đành phải đưa tay lên vỗ vỗ bộ ngực có quy mô kinh người kia.
Nhưng cái vỗ này đã chạm đến chỗ đau nên nàng kêu nhỏ một tiếng.
“Không được! Mình không thể tức giận, không thể tức giận!”
Lạc Băng Nhan hít một hơi thật sâu.
“Đi thôi!”
Sau đó, Lạc Băng Nhan quay người rời đi.
……
“Chủ tịch Diệp!”
Diệp Mặc đi đến văn phòng của viện trưởng, Lưu Khải Nhân vội vàng đứng dậy đón tiếp.
“Dễ thương quá!”
Lưu Khải Nhân quan sát hai đứa bé một chút rồi nói với vẻ thán phục.
Đúng là ông ta không hề nịnh nọt, hai đứa bé này tuyệt đối là hai đứa bé xinh đẹp nhất mà ông ta từng nhìn thấy.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi!”
Sau đó, ông ta dẫn Diệp Mặc đi đến chỗ tiêm vắc xin.
“Nặc Nặc ngoan, con là con trai nên tiêm trước đi nhé!”
Diệp Mặc ôm Nặc Nặc lên rồi dỗ dành.
Kim đâm vào tay, nhưng Nặc Nặc vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ hơi sửng sốt một lát, nhưng sau đó thì khóc rống lên oa oa oa.
“Đừng khóc đừng khóc!”
Diệp Mặc vội vàng dỗ dành.
Một lát sau, Tĩnh Tĩnh cũng khóc lên, hai đứa bé khóc rất to.
Diệp Mặc đành phải ôm hai đứa bé dỗ dành rất lâu.
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành: nhận được kỹ năng bị động: Vô bệnh.]
Âm thanh của hệ thống vang lên.
Đồng thời, trong đầu của Diệp Mặc có thêm một số tin tức.
Hắn hơi kinh ngạc, dường kỹ năng này không chỉ giúp hắn không bị bệnh, mà còn giúp hắn không bị trúng độc nữa, mặc kệ là độc hay là virus thì hắn đều không sợ, một dạng như ‘bách độc bất xâm’.
“Rất tốt!”
Diệp Mặc rất nhanh tập trung ý chý vào việc dỗ dành hai đứa bé.
……
Hơn một giờ trưa.
Lý Hồng Mai ăn cơm trưa ở nhà hàng cao cấp xong thì trở về công ty luật.
Cốp cốp cốp----
Giày cao gót của Lý Hồng Mai giẫm lên mặt đất, tạo thành những âm thanh vang dội.
Cô ta đi đến trước cửa thì dừng lại, sau đó lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi xách ra soi.
Làm một vị nữ luật sư tinh anh, thì hình tượng không thể có nửa phần qua loa.
“Luật sư Lý!”
Nhân viên tiếp tân nhìn thấy Lý Hồng Mai thì hô lên một tiếng cung kính.
“Tiểu Yến, cô thấy bộ đồ này của tôi thế nào?”
Lý Hồng Mai lắc mông đi về phía quầy tiếp tân, rồi lại xoay vài vòng cho Tiểu Yến xem.
“Xinh đẹp!”
Tiếp tân Tiểu Yến cười nhiệt tình nói.
“Thế thì tốt!”
Lý Hồng Mai cười, sau uốn éo vòng eo đi về văn phòng.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh của giày cao gót.
Lý Hồng Mai nhất thời giật mình, quay người lại nhìn xem.
Khi nhìn thấy người đi vào thì sắc mặt của cô ta đã trở nên có chút khó coi.