“Ui! Đây chẳng phải đại luật sư Phó sao!”
Lý Hồng Mai kéo cuống họng nói với vẻ chanh chua.
Cô ta còn cắn chữ ‘đại’ rất nặng.
Lý Hồng Mai nheo mắt nhìn người ngọc tinh xảo xuất hiện ở trước cửa, trong mắt cô ta hiện lên vẻ ghen ghét mãnh liệt.
Ban đầu con hồ ly tinh nhỏ này rất được hoan nghênh trong công ty, đám đàn ông trong công ty bị cô ta mê hoặc cho thần hồn điên đảo, kể cả những công tử khách cũng tranh nhau theo đuổi cô ta.
Bây giờ cô ta lại dính được vào vị Diệp tiên sinh kia thì lại càng ghê gớm hơn.
Lý Hồng Mai còn nghe nói, con hồ ly tinh nhỏ này đã ký lại hợp đồng với người ta, chỉ riêng phí luật sư thôi cô ta cũng có thể cầm 10-20 triệu một năm rồi.
10-20 triệu NDT!
Đó là khái niệm gì!
Đừng nói một luật sư tinh anh bước vào nghề vài chục năm như mình, mà kể cả nhưng đại luật sư cao cấp nhất cũng không có thu nhập cao như vậy.
Khi Lý Hồng Mai vừa nghe được tin tức này thì cô ta đã đỏ ngầu mắt vì ghen tỵ.
Lúc trước là do mình nhìn lầm nên mới đem vị khách hàng như Diệp tiên sinh tặng cho con hồ ly tinh nhỏ này.
Nếu như ngày đó mình không nhìn nhầm, thì đâu có đến lượt cô ta chứ!
Khoảng thời gian gần đây, con hồ ly tinh nhỏ này còn nhận một đơn hàng lớn từ chỗ Diệp tiên sinh nữa, giúp đỡ Diệp tiên sinh thu mua công ty.
Đám đàn ông trong công ty đều ân cần vây quanh cô ta, thậm chí còn làm chân chạy cho cô ta, chỉ để nịnh bợ cô ta và nịnh bợ vị Diệp tiên sinh kia!
Lý Hồng Mai càng nghĩ thì lại càng đố kỵ.
“Chào chị Lý!”
Phó Tư Vi nhìn về phía Lý Hồng Mai rồi khẽ cười nói.
“Ôi! Tôi không chịu nổi một tiếng chị này của cô đâu!”
Lý Hồng Mai liếc mắt.
Phó Tư Vi nghe thấy thế chỉ mỉm cười, cũng không để ý đến Lý Hồng Mai nữa, mà cất bước trực tiếp đi vào trong công ty.
“Hừ! Đúng là một con hồ ly tinh!”
Lý Hồng Mai liếc nhìn bóng lưng thướt tha kia rồi cắn răng hừ một tiếng.
Tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng Lý Hồng Mai không thể không thừa nhận, họ Phó này có một khuôn mặt quá đẹp, đẹp đến mức khó tin luôn, còn cả những đường cong uyển chuyển của cô ta nữa, cực kỳ gợi cảm giống như hồ ly tinh câu hồn người vậy.
TIếp tân Tiểu Yến nghe thấy thế thì cũng không dám lên tiếng.
“Tiểu Yến, sao lúc trước cô không quyết đoán đem vụ kiện cáo của Diệp tiên sinh đưa cho tôi chứ! Nếu như giọng điệu của cô cứng rắn hơn một chút thì có lẽ tôi đã nhận rồi!”
Lý Hồng Mai lại bắt đầu quay sang quở trách tiếp tân Tiểu Yến.
Tiểu Yến lập tức cảm thấy hơi tủi thân.
Hôm đó, rõ ràng vị luật sư Lý này không muốn nhận, còn nói là vụ kiện cáo này quá nhỏ, còn mắng mình nữa, sau đó luật sư Phó với nhận.
“Sau này phải thông minh hơn một chút biết chưa!”
Lý Hồng Mai lại quở trách.
Sau đó, cô ta liền muốn đi vào văn phòng.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bước chân truyền đến.
Lý Hồng Mai quay đầu lại nhìn thì lập tức sững sờ.
“Diệp… Diệp tiên sinh?”
Ánh mắt của cô ta trừng to, rồi kêu lên đầy kinh ngạc.
Người ở trước mặt chính là vị Diệp tiên sinh kia, tuy rằng khí chất của người này hơi khác với lần trước, nhưng mình vẫn có thể nhận ra đây chính là Diệp tiên sinh.
Diệp Mặc đi vào trong, rồi liếc nhìn cô ta một cái liền nhận ra.
Đây chính là vị luật sư Lý ngày hôm đấy!
Diệp Mặc cũng không them để ý mà trực tiếp đi vào.
“Ai! Diệp tiên sinh, ngài còn thiếu luật sư không? Kinh nghiệm của tôi rất phong phú, bất cứ loại kiện cáo nào cũng có thể làm được!”
Lý Hồng Mai lấy lại tinh thần, rồi vội vàng tiến lên nghênh đón, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ nhiệt tình và nịnh nọt.
“Ngại quá, tôi không cần!”
Diệp Mặc mỉm cười lễ phép, rồi tiếp tục bước nhanh vào trong.
“Ai! Diệp tiên sinh!”
Lý Hồng Mai đuổi theo vài bước nhưng không đuổi kịp, cô ta liền giậm chân một cái, trên mặt thì tràn đầy vẻ ảo não.
Lúc này, người trong công ty luật cũng nhận ra Diệp Mặc đến, tất cả đều đứng dậy.
“Chào Diệp tiên sinh!”
“Diệp tiên sinh đến rồi à!”
Ngay sau đó, công ty luật cũng hơi náo động.
“Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp!”
Mấy vị luật sư lâu năm như luật sư Hứa cũng đi ra nghênh đón, còn bắt tay rất nhiệt tình.
“Diệp tiên sinh?”
Trong văn phòng, Phó Tư Vi vừa ngồi xuống nghe thấy thế thì hơi giật mình, nàng ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài.
Phó Tư Vi ngơ ngác nhìn bóng người kia ở sau tấm kính pha lê.
Ngay sau đó, đôi mắt xinh đẹp và tươi sáng của nàng lại mờ đi vài phần.
Tuy rằng nàng nói là đã tiêu tan, nhưng cuối cùng vẫn không thể buông xuôi một cách dễ dàng.
Thỉnh thoảng nhớ đến thì trong lòng nàng vẫn cảm thấy thương cảm.
Phó Tư Vi chống cằm, đôi mắt xinh đẹp của nàng thì cứ nhìn vào bóng người ở bên ngoài, hai bên môi đỏ cũng đã hơi nhếch lên.
Có lẽ, nàng chỉ khi nhìn Diệp Mặc qua tấm kính pha lê một chiều này, thì nàng mới không cần lo lắng và che giấu chính mình.