Bảy rưỡi sáng.
Tiếng chuông báo thức của điện thoại di động ở đầu giường vang lên.
Người ngọc trong chăn hơi run run, sau đó lăn một vòng, vươn tay ra cầm điện thoại di động, rồi tắt báo thức đi.
“Lại phải dậy đi làm rồi!”
Ninh Vũ Đình ném điện thoại di động sang một bên, rồi lăn trở về, sau đó lầm bầm một câu.
Nàng có một gương mặt xinh đẹp long lanh, đôi mắt phượng hẹp và dài của nàng hơi híp lại, ánh mắt có chút mông lung, chiếc mũi ngọc tinh xảo rất cao, là chiếc mũi tiêu chuẩn của mỹ nhân, hai bờ môi đỏ thì căng mọng và mềm mại như nước.
Mái tóc đen nhánh như thác nước thì xõa ra.
Dưới cái cổ trắng ngần chính là hai chiếc xương quai xanh tinh xảo mà một mảng trẵng nõn.
Ngọn núi sừng sững nửa kín nửa hở.
Một đôi chân dài đã lộ một nữa ra ngoài, nhìn trông cực kỳ hấp dẫn.
“Ah! Không muốn đi làm chút nào!”
Ninh Vũ Đình híp mắt nhìn lên trần nhà, ngốc một hồi lâu thì lại trở mình một cái, sau đó lăn lộn vài vòng ở trên giường.
Trước kia không phải đi làm, ngày nào nàng cũng cảm thấy rất nhàm chán, nhưng bây giờ ngày nào cũng phải đi làm, nàng lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Lăn trái lăn phải, lăn tầm mười vòng thì nàng cũng đã tỉnh táo lại.
Nàng vén chăn lên rồi ngồi dậy.
Nàng giơ tay lên bụm hai gò má, ra sức ấn vào.
“Ninh Vũ Đình ơi Ninh Vũ Đình, mày không thể đọa lạc được! Không thể từ bỏ tiền được!”
Nàng tự lẩm bẩm một câu để cổ vũ chính mình.
Một lát sau, tinh thần của nàng đã trở lên hết sức phấn chấn, nàng ưỡn bộ ngực ngạo nghễ lên, dáng vẻ cực kỳ nhiệt tình.
Lạch cạch!
Ninh Vũ Đình nghiêng người xuống giường, đôi chân trắng nõn nhẹ nhàng giẫm lên sàn nhà.
“Hình như hôm nay có rất nhiều việc phải giải quyết!”
Nàng nhếch môi lên, vừa nghĩ vừa đi về phía phòng tắm, dáng người của nàng chập chần, mấy nơi đẫy đà lập tức nổi lên những gợn sóng mê người.
Ninh Vũ Đình rửa mặt xong thì chọn quần áo.
Một chiếc áo len, cộng thêm một chiếc váy zip và một đôi tất chân màu đen, sau cùng lại thêm một chiếc áo khoác ngoài, thế là đã ngon lành.
Từ xưa đến nay nàng đều không mặc áo sơ mi, bởi vì nàng mặc không nổi, coi như là mặc được thì cũng sẽ cực kỳ khiêu gợi, cho nên từ khi nàng đi làm đến giờ thì nàng chỉ mặc áo len ở trong, tuy rằng vẫn có chút khiêu gợi, nhưng cũng tốt hơn áo sơ mi nhiều.
“Hình như lại xướt rồi!”
Ninh Vũ Đình ngồi xuống, nâng đôi chân xinh đẹp và thon dài lên, sau đó chậm rãi đi đôi tất chân vào.
Sau khi mặc xong, nàng nhìn kỹ một lượt, liền phát hiện ra tất chân bị xước một chút, nhưng không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.
“Cứ mặc đi! Dù sao cũng không có ai nhìn thấy được!”
Ninh Vũ Đình nắm chiếc tất chân, nhẹ nhàng kéo ra, rồi để nó bắn lại vào đùi, sau đó lẩm bẩm một câu.
Đi nhiều thì nó sẽ bị xước và rách thôi, chẳng sao cả.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Ninh Vũ Đình lại trang điểm một chút, sau đó khi soi gương.
Nàng nhìn mình ở trong gương, tịnh lệ mà vũ mị, lại có chút gợi cảm và khiêu gợi, cực kỳ mê người!
“Không tồi!”
Ninh Vũ Đình hé miệng cười một tiếng, đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên, càng lộ ra vẻ quyến rũ, dường như có thể câu hồn đoạt phách người ta vậy.
Ninh Vũ Đình cầm túi xách lên, đi ra cửa thay một đôi giày cao gót, rồi đi ra ngoài.
“Bảo bối, bảo bối nhỏ của chị!”
Khi đến nhà để xe, Ninh Vũ Đình ấn vào chìa khóa xe, một chiếc xe Ferrari màu đỏ ở cách đó không xa lập tức sáng lên.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng sáng lên.
Nàng rất thích chiếc xe này.
Ninh Vũ Đình mở cửa xe, duỗi đôi chân ngọc thon dài vào trong, rồi ngồi xuống.
Nàng đang định khởi động xe, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
“Ai thế nhỉ!”
Ninh Vũ Đình nói thầm một câu, rồi lấy điện thoại di động ra, ngón tay ngọc quơ nhẹ, mở Wechat ra.
“Là anh ta! Bảo mình qua đó, có việc cần thương lượng à?”
Ninh Vũ Đình nhìn thoáng qua rồi ngây ngẩn cả người.
Sau đó, khóe môi của nàng hơi run rẩy.
Nàng mới không muốn đi đến nơi đó!
Mỗi lần đến đó thì đều có chuyện không hay xảy ra, Ninh Vũ Đình nhớ tới vài chuyện xấu hổ lúc trước, thì gương mặt lại đỏ lên, cảm giác vô cùng xấu hổ.
“Nhưng mà. . . sáng nay tôi không rảnh lắm!”
Ninh Vũ Đình cắn đôi môi đỏ mềm mại như nước, do dự rất lâu rồi mới trả lời.
“Hay là. . .”
Nàng tiếp tục gõ chữ, muốn hỏi xem Diệp Mặc có thể đi ra ngoài hay không.
“Thế à, thế thì tôi đi qua công ty cũng được! Nhân tiện thăm quan công ty luôn!”
Đúng lúc này, đối phương đã trả lời.
Ninh Vũ Đình ngơ ngác một chút, sau đó liền thở phào một hơi.
Anh ta đến công ty cũng được, chỉ cần không bắt nàng đến chỗ đó, thì như thế nào cũng được.
“Anh ta muốn nói chuyện gì nhỉ?”
Nàng đặt điện thoại xuống, rồi thì thào một câu.
Ninh Vũ Đình vừa nghĩ vừa khởi động xe.
Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe Ferrari màu đỏ đi ra ngoài.