“Anh về rồi!”
Diệp Mặc về đến nhà, Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé tiến lên đón.
“Ừm!”
Diệp Mặc cởi áo khoác ra rồi treo lên, sau đó vươn tay ôm lấy hai đứa bé.
“Cả hai người đều chưa ngủ à?”
Hắn thấy Dương Mạn Ny vẫn đang ngồi ở phòng khách thì kinh ngạc nói.
“Tôi đang cùng Ngọc Tình . . . chờ anh mà!”
Trước người Dương Mạn Ny có một cái Ipad, cô đang cày phim, mà còn xem rất nghiêm túc nữa.
“Hai người có đói không?” Diệp Mặc vừa đi về phía nhà bếp vừa hỏi.
“Đói! Anh mau nấu vài bát mỳ đi!”
Tô Ngọc Tình vừa định mở miệng nói không đói bụng, thì Dương Mạn Ny đã vội vàng hô lên một câu.
“Chị Mạn Ny, ăn đêm sẽ béo đấy!”
Tô Ngọc Tình đi qua ghế sa lon rồi ngồi xuống xoa xoa cái bụng, sau đó lẩm bẩm một câu.
Khi không có Diệp Mặc thì nàng sẽ ăn rất ít, nên rất dễ gầy, nhưng khi có Diệp Mặc ở đây thì nàng lại không nhịn được mà ăn nhiều, sau đó cảm giác như mình hơi béo rồi.
“Em mà sợ béo à! Em chỉ béo ở nơi này, và cả nơi này thôi!”
Dương Mạn Ny vươn tay ra sờ lên.
“Ai nha! Đừng sờ lung tung mà . . .”
Tô Ngọc Tình vội vàng tránh né, gương mặt hơi đỏ lên.
“Em thấy chưa, em chỉ béo ở hay chỗ đó thì sợ cái gì! Em bảo anh ta cho nhiều rau xanh và ít dầu mỡ là được rồi mà! Dương Mạn Ny thu tay lại, cười nói.
Dương Mạn Ny ở đây, một nửa là vì Ngọc Tình, còn một nửa nguyên nhân còn lại là vì ăn chực, cho nên dĩ nhiên là phải ăn rồi.
“Được rồi!”
Tô Ngọc Tình gật đầu, đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Nàng tiếp nhận hai đứa bé trong tay Diệp Mặc, rồi đứng ở bên cạnh xem Diệp Mặc bận rộn.
Nàng cực kỳ yêu thích cảm giác ấm áp khi ôm các con nhìn Diệp Mặc làm cơm.
“Thế thì anh cho em ít mỳ rồi cho nhiều tôm mà em thích ăn nhé! Ăn tôm ngon mà lại không sợ béo!” Diệp Mặc mở tủ lạnh ra, lấy một ít nguyên liệu nấu ăn ra ngoài, rồi bắt đầu bận rộn.
Rất nhanh, ba bát mỳ đã hoàn thành.
“Ngon quá!”
Dương Mạn Ny ăn một miếng, thì đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ sợ hãi lẫn thán phục.
Tài nghệ nấu nướng của Diệp Mặc đúng là không còn gì để nói!
Dù là đầu bếp nổi tiếng hay là đại sư gì gì đó, tất cả đều không so sánh được với Diệp Mặc.
“Ừm!”
Tô Ngọc Tình cũng nếm thử một miếng, rồi gật gật đầu, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, gương mặt hiện lên vẻ hưởng thụ và vui vẻ.
Chỉ là một bát mỳ đơn giản mà cũng ngon như vậy nữa!
“Sao ít thế này!”
Một lát sau, Dương Mạn Ny đã ăn xong, cô còn liếm liếm bờ môi, cảm thấy vẫn còn chưa thỏa mãn.
“Bữa muộn thì nên ăn ít một chút.”
Diệp Mặc cười nói.
Nếu không thì đúng là sẽ béo!
“Được rồi! Tôi về phòng trước đây!” Dương Mạn Ny cầm Ipad đi lên tầng trên.
“Ngủ ngon!”
Tô Ngọc Tình hướng về phía Dương Mạn Ny hô lên một câu.
“Ngọc Tình bảo bối cũng ngủ ngon!”
Dương Mạn Ny trả lời.
“Người bạn kia của anh thế nào?”
Tô Ngọc Tình vừa ăn vừa trò chuyện với Diệp Mặc.
“Anh đi qua quán bar của anh ấy ngồi một lát, anh ấy rất giàu có, lại còn rất nổi tiếng ở Đế Kinh nữa.” Diệp Mặc nói.
“Ah!”
Tô Ngọc Tình gật đầu, cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Người có thể kiếm được chiếc xe hơn 100 triệu, thì không giàu mới là lạ.
“Nhân phẩm ra sao?”
Tô Ngọc Tình lại hỏi.
“Cũng rất tốt!” Diệp Mặc cười nói.
Thật ra thì hắn cũng không hiểu rõ vị Giang thiếu gia này lắm, nhưng nhân phẩm của anh ta thì vẫn ok.
“Vậy thì tốt rồi!”
Tô Ngọc Tình gật đầu.
“Có chuyện gì à?”
Diệp Mặc hơi kinh ngạc, cảm giác như nàng hơi lo nghĩ.
“Cũng không có gì, chỉ là vừa rồi, chị Mạn Ny nói với em rằng, em phải cẩn thận trông chừng anh một chút, đừng để cho anh trở nên hư hỏng, nhất là đừng nhiễm những thói hư tật xấu của các người bạn có tiền kia.”
Tô Ngọc Tình do dự một chút, rồi nhỏ giọng nói.
Ban đầu, nàng cũng không có ý nghĩ như vậy, nhưng mà chị Mạn Ny nói như vậy, nên nàng cũng hơi lo lắng một chút.
Trước kia Diệp Mặc không có tiền, nên nàng cũng không lo lắng, nhưng bây giờ Diệp Mặc càng ngày càng nhiều tiền, lại càng ngày càng nổi tiếng nữa, nên đúng là nàng hơi lo lắng một chút.
Nhất là khi nàng nghe nói Diệp Mặc còn kết bạn với nhiều người có tiền nữa.
Theo nàng biết, thì có rất nhiều công tử ca nhiều tiền ăn chơi sa đọa.
Dù sao nàng cũng lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm rồi, nên cũng nghe thấy rất nhiều chuyện buồn nôn rồi.
“Em yên tâm đi, anh sẽ không như vậy đâu!”
Diệp Mặc mỉm cười, trịnh trọng nói.
Quan hệ của hắn và những công tử ca như Hồ Nhất Phàm và Giang thiếu gia này cũng không sâu sắc lắm.
“Ừm!”
Tô Ngọc Tình hé miệng cười một tiếng rồi gật đầu.
“Những ngày gần đây em cũng không có việc gì, nhưng mà vẫn phải đến công ty để luyện giọng, em sẽ cố gắng về sớm một chút. . .”
“Được!”
Hai người tiếp tục trò chuyện.
Chờ hai đứa bé đi ngủ, Diệp Mặc đi tắm rửa một cái, khi hắn nằm xuống ngủ thì đã hơn 11 giờ.