Sáng ngày hôm sau, Diệp Mặc lại dậy rất sớm, đi ra ngoài quét tuyết rồi dạo một vòng.
Về đến nhà, khi Diệp Mặc đang làm bữa sáng thì điện thoại di động vang lên, là điện thoại ở nhà.
“Cha, có chuyện gì không ạ?”
Diệp Mặc nhận điện thoại.
“Tình hình ở đấy sao rồi? Đã quen với thời tiết ở đấy chưa?”
Cha Diệp ở đầu dây điện thoại bên kia cười nói.
“Mọi thứ đều ổn ạ!” Diệp Mặc trả lời.
“Khoảng bao lâu thì còn về?”
“Con cũng chưa biết, có lẽ phải một đoạn thời gian nữa.”
“Thế cũng được! À đúng rồi, dạo này chú Chính Đức của con cũng ở Đế Kinh đấy, hôm qua cha đã đề cập đến con với chú ấy, nói là con cững ở Đế Kinh, chú ấy liền nói là muốn mời con ăn một bữa cơm đấy.” Cha Diệp nói.
“Vâng! Cũng được ạ!”
Diệp Mặc hơi ngẩn ra rồi lập tức trả lời.
Hắn cũng biết vị Diệp Chính Đức này, vị này chính là con trai của Ông ba, đi ra ngoài làm ăn từ sớm nên kiếm được không ít tiền, cũng rất có bản lĩnh.
“Vậy cha đem số điện thoại của con cho chú ấy nhé, để . . . lát nữa chú ấy sẽ liên hệ với con.” Cha Diệp nói.
“Vâng!”
Hai người trò chuyện một lúc nữa thì Cha Diệp cúp điện thoại.
Diệp Mặc chờ Ngọc Tình ngủ dậy rồi ăn sáng, sau khi ăn xong thì hắn nhận được điện thoại của Diệp Chính Đức.
“Tối nay anh có việc à?”
Sau khi Diệp Mặc cúp điện thoại, Tô Ngọc Tình vừa thay quần áo xong đi xuống, rồi kinh ngạc nói.
“Cha anh bảo anh đi gặp một người họ hàng.” Diệp Mặc cười nói.
“Ừ! Là cha nói à!”
Tô Ngọc Tình hơi giật mình: “Thế thì tối nay em sẽ về sớm để trông con.”
Tô Ngọc Tình nói xong thì đi theo Dương Mạn Ny ra ngoài.
Hơn ba giờ chiều, hai người đã quay về.
Một lát sau, Diệp Mặc kết thúc buổi live stream, sau đó nấu cơm cho hai nàng rồi mới ra khỏi nhà.
Hắn nghĩ đến việc phải uống rượu nên không lái xe, mà trực tiếp gọi xe đi đến chỗ hẹn.
Diệp Mặc đến hơi sớm, cho nên đi vào một quán Starbucks chờ một chút.
“Tiểu Mặc, lên xe đi!”
Khoảng mười phút đồng hồ sau, một chiếc Land Rover đỗ ở lề đường, cửa sổ xe mở xuống, một khuôn mặt ló ra, chính là Diệp Chính Đức.
Diệp Mặc mở cửa ghế sau rồi ngồi vào.
“Càng ngày càng đẹp trai nhỉ!”
Diệp Chính Đức quay người quan sát rồi cười to nói.
Diệp Chính Đức cực kỳ thưởng thức đứa cháu này, tuổi còn trẻ mà đã có bản lĩnh rồi, lần trước cha mình nằm viện cũng phải nhờ quan hệ của đứa cháu này mới có thể nhanh chóng phẫu thuật.
Nghe Chính Hoa nói, đứa cháu này càng ngày càng phát triển tốt, nên Diệp Chính Đức cũng rất vui vẻ.
“Cháu mặc ít thế này mà không lạnh à?”
Diệp Chính Đức nhìn thấy Diệp Mặc ăn mặc hỏi phong phanh, nên nhất thời lo lắng nói: “Sao cháu không mặc nhiều quần áo một chút, phương bắc lạnh lắm!”
“Không sao đâu ạ! Cháu không lạnh!”
Diệp Mặc mỉm cười nói.
“Tuổi trẻ tốt thật đấy!”
Diệp Chính Đức ngơ ngác một chút rồi cảm khái một câu: “Đi, hôm nay chú dẫn cháu đến một nơi tốt, lát nữa chú sẽ giới thiệu cho cháu vài người luôn.”
Diệp Chính Đức nói xong thì khởi động xe, bắt đầu di chuyển.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đi đến một khu ngách nhỏ.
Ở Đế Kinh có rất nhiều loại ngách và hẻm nhỏ lâu đời như vậy, cũng coi như là một loại đặc sắc.
“Quán ăn hôm nay chúng ta đến là của một vị đại sư quốc yến về hưu mở, quán này là quán riêng nên rất khó đặt bàn, mỗi tối họ chỉ làm bảy tám bàn thôi, hiện giờ mà đặt bàn thì chắc phải chờ đến năm sau mới được ăn.”
Diệp Chính Đức vừa lái xe vừa giới thiệu.
Diệp Mặc cũng không kinh ngạc lắm, dù sao đây cũng là Đế Kinh, nên đại sư quốc yến cũng khá nhiều.
“Đến rồi!”
Một lát sau, xe dừng lại, Diệp Chính Đức dẫn Diệp Mặc đi bộ một đoạn, rồi tiến vào một cái sân nhỏ.
“Lão Tiền!”
Vừa vào cửa, chỉ thấy bên trong bày mấy cái bàn khá cổ kính, có mấy người đang ngồi ở một bàn trong góc.
Trong phòng rất ấm áp, Diệp Chính Đức cởi áo khoác ra rồi sải bước đi qua, nhiệt tình hô lên một câu.
Những người kia nghe thấy tiếng hô thì đều ngẩng đầu nhìn sang.
“Lão Diệp!”
Khi bọn họ nhìn thấy Diệp Chính Đức thì đều mỉm cười chào.
Đến khi họ nhìn thấy người trẻ tuổi đi bên cạnh Diệp Chính Đức thì lại hơi giật mình.
“Lão Diệp, đây là ai vậy?”
Bọn họ đều hơi nghi ngờ một chút.
Bọn họ đã gặp con trai Lão Diệp rồi, nào có đẹp trai như này!
“Cháu tôi đấy!”
Diệp Chính Đức đi qua, mỉm cười nói: “Tiểu Mặc, để chú giới thiệu cho cháu một chút, đây là ông chủ Tiền, ông ấy mở công ty to, rất ghê gớm đấy, còn đây là ông chủ Lăng, buôn bán đồ dùng trong nhà. . .”
Diệp Chính Đức chỉ vào từng người rồi giới thiệu.
“Bọn họ đều là đồng hương của huyện chúng ta đi ra làm ăn, nào, cháu ngồi ở đây đi!” Diệp Chính Đức nói xong thì kéo một cái ghế ra, ra hiệu cho Diệp Mặc ngồi xuống.
Diệp Mặc đi qua, chào hỏi mấy chú này chú kia rồi ngồi xuống.
Những người này đều mỉm cười, sắc mặt cũng hơi nhiệt tình, nhưng đáy lòng thì lại hơi nghi ngờ một chút, Lão Diệp và tụ tập với bọn họ vài lần, nhưng chua bao giờ thấy Lão Diệp dẫn người nào đi cùng, kể cả con trai của mình Lão Diệp cũng không dẫn theo, làm sao hôm nay lại dẫn theo một người cháu trai đến?