“Đứa cháu trai này của tôi cũng không tầm thường đâu! Đừng nhìn nó trẻ tuổi mà lầm, bản lĩnh của nó khá lớn đấy, nó cũng kiếm được không ít đâu, hơn nữa nó còn có quan hệ rất tốt trong thành phố H đấy, lần trước cha tôi bị bệnh cũng phải nhờ mối quan hệ của nó đấy.”
Diệp Chính Đức ngồi xuống cười nói, giọng nọi có chút tự hào.
“Thật à?”
Mấy người nghe xong thì hơi kinh ngạc.
Người trẻ tuổi này nhìn qua cũng chỉ 23 24 tuổi thôi mà!
Khi bọn họ còn ở tuổi này thì còn chẳng kiếm được đồng nào đâu!
Người trẻ tuổi này lại có bản lĩnh như vậy cơ à?
Nhưng nhìn thần sắc của Lão Diệp thì không giống như đang khoác lác, nên bọn họ cũng tin vài phần, có lẽ người trẻ tuổi này có chút bản lĩnh thật!
“Hậu sinh khả úy(*)!”
(*)ý nói thế hệ sau ắt sẽ tài giỏi hơn thế hệ trước.
Vị Ông chủ Tiền kia nhìn thoáng qua Diệp Mặc rồi cười ha hả nói.
Ông chủ Tiền khoảng 40 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thân hình hơi béo, cái bụng tròn vo, khuôn mặt cũng hơi tròn tròn, khi cười rộ lên thì đôi mắt đều híp lại thành một đường nhỏ.
“Đúng thế nhỉ!”
Diệp Chính Đức cũng cười ha ha nói.
Sau đó, Diệp Chính Đức lại nhìn đồng hồ một chút, rồi quay sang nói nhỏ với Diệp Mặc: “Ngồi chờ thêm một lắm, vẫn sớm mà!”
Diệp Mặc gật đầu, rồi lấy điện thoại di động ra lướt Weibo.
Diệp Chính Đức thì trò chuyện với mấy người trên bàn, họ đều nói về những chuyện liên quan đến kinh doanh.
Khoảng tầm 10 phút đồng hồ sau, lại có người đến.
Một người đàn ông trung niên đeo kính gọng bạc, trên người mặc âu phục giày da, phía sau còn có một người trẻ tuổi khá cao nhưng lại hơi gầy gò, khoảng tầm 28 29 tuổi, tướng mạo đoan chính, cũng mặc âu phục giày da.
“Lão Trầm!”
Mấy người Ông chủ Tiền nhìn qua, rồi lập tức nhiệt tình hô lên một tiếng.
“Lão Tiền!”
Người đàn ông trung niên cũng mỉm cười đáp lại.
“Đức Vĩ!”
Mấy người Ông chủ Tiền cũng hô lên một tiếng về phía người trẻ tuổi đằng sau.
Người trẻ tuổi này là con trai của Lão Trầm, đi du học ở nước ngoài về, thời gian gần đây mở một cái công ty, cũng phát triển rất khá, làm một người có bản lĩnh nhất trong đám con cái của mấy người bọn họ.
“Ui! Người trẻ tuổi này là ai vậy?”
Ông chủ Trầm đi tới gần, kéo ghế ra định ngồi xuống, thì liền nhìn thấy người trẻ tuổi xa lạ ngồi ở bên cạnh.
Ông ta híp mắt lại thăm dò một phen.
Người trẻ tuổi này đẹp trai đến mức quá đáng rồi!
Trầm Đức Vĩ kia cũng chú ý tới, quét mắt nhìn qua thì hơi nao nao, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét.
“Ah, đây là cháu trai của Lão Diệp!”
Ông chủ Tiền cười nói.
“Cháu trai?”
Ông chủ Trầm ngồi xuống rồi cau mày lại nói: “Lão Diệp, trước kia tôi chưa từng thấy ông dẫn người nào đến, sao hôm nay ông lại dẫn theo cháu trai thế, thế nào, lẽ nào đứa cháu này của ông rất có bản lĩnh à? Nếu như chỉ là đẹp trai thì cũng không tính là bản lĩnh đâu đấy!”
Ông chủ Trầm nói xong thì nhìn về phía Diệp Chính Đức, giọng nói có chút không vui.
Những lần bọn họ tụ tập thì đều có cấp bậc không tầm thường, những người có mặt đều là những người có chút vốn liếng, coi như muốn dẫn theo thì cũng phải dẫn người thân thiết như con trai, còn cháu trai thì tính là thứ gì!
Đây chính là người ngoài!
Giống như ông ta thì dẫn theo con trai mình đến, mà đứa con trai này của mình còn rất có bản lĩnh, hoàn toàn có tư cách ngồi ở đây.
Ông chủ Trầm vừa dứt lời, thì bầu không khí trên bàn lập tức hơi cứng lại.
“Ha ha! Lão Trầm, người cháu trai này của Lão Diệp cũng rất có bản lĩnh đấy!” Ông chủ Tiền cười ha ha một tiếng, muốn nói vài câu để giảng hòa.
“Thật sao?”
Ông chủ Trầm cười nhạo, rồi liếc mắt nhìn về phía Diệp Chính Đức, trong mắt lại có chút khinh thường.
Diệp Chính Đức này chẳng có bản lãnh gì, là người có tài sản thấp nhất trong đám người bọn họ, nếu như không phải ở trong hội, thì Diệp Chính Đức cũng không có tư cách ngồi ăn cơm với bọn họ.
Với lại Diệp Chính Đức lại là người trong thôn nhỏ, nên khẳng định đứa cháu này cũng như vậy, xuất thân như vậy thì dù có chút bản lĩnh thì cũng không làm được việc lớn gì, không đáng giá nhắc tới.
Con trai Trầm Đức Vĩ của ông ta ngồi bên cạnh cũng nhếch miệng lên cười với vẻ châm chọc.
Tên này cũng chỉ 23 24 tuổi, chắc là vừa tốt nghiệp!
Lại còn trưởng thành thành dáng vẻ này, vừa nhìn đã biết là bao cỏ chẳng có bản lĩnh gì!
Diệp Chính Đức cay mày, sắc mặt cũng đã có chút khó coi.
Nhưng ông cũng không tiện phát tác, mà chỉ mỉm cười nói: “Đứa cháu trai này của tôi cực kỳ có bản lĩnh đấy.”
“Thế thì cậu ta làm gì?”
Sắc mặt ông chủ Trầm vẫn như cũ, giọng nói còn mang theo vài phần giễu cợt.
“Làm video ngắn, live stream gì đó, chính là mấy việc mà đám người trẻ tuổi hay làm đấy.” Diệp Chính Đức nói.
“Ah----------!”
Ông chủ Trầm nghe thấy xong thì gật đầu nói: “Hóa ra là một tên idol trên mạng!”
Dáng vẻ đẹp trai như vậy, đúng là rất thích hợp làm nghề này.
Ông ta cũng nghe nói qua về nghề này, hoàn toàn chính xác là kiếm được tiền, chẳng qua là chẳng có chút hàm lượng kỹ thuật nào cả! Khi nổi tiếng thì cũng kiếm được một chút, nhưng chớp mắt thì lại trắng tay! Cũng chẳng phải là ngành nghề đàng hoàng gì.
Sắc mặt của Trầm Đức Vĩ lại càng trở nên khinh miệt hơn.
Hóa ra là một tên idol trên mạng ghẻ!
Trầm Đức Vĩ vẫn luôn luôn xem thường đám idol trên mạng này.
Loại người này mà cũng có tư cách ngồi ăn cơm với bọn họ sao!
Mấy người ông chủ Tiền cũng hơi giật mình, họ cũng không ngờ cháu trai của Lão Diệp lại làm cái nghề này, nếu chỉ là một idol nhỏ ở trên mạng thì đúng là không có bản lĩnh gì lớn, hoàn toàn không thể so sanh được với con trai của Lão Trầm, người ta chính là người du học ở nước ngoài về, lại mở công ty làm ông chủ.
Bọn họ liếc nhìn nhau một chút, ánh mắt đều hơi khác thường.
Có điều, bọn họ cũng không tiện nói gì, người đã ngồi xuống rồi, lẽ nào lại đuổi đi sao!
“Ha ha! Làm idol trên mạng cũng rất tốt mà!”
Ông chủ Tiền cười cười, lại phá vỡ bầu không khí gượng gạo này.