Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 386 - Chương 386: Diệp Mặc: Tôi Hiểu Sơ Sơ

Chương 386: Diệp Mặc: Tôi hiểu sơ sơ Chương 386: Diệp Mặc: Tôi hiểu sơ sơ

“Bình thường mà!” Diệp Mặc lại cười nói.

Hắn có thể đưa ra đánh giá như vậy thì đã coi như là lời khen rồi.

“Vậy mà còn bình thường à?”

Trang Khả Lam nhỉ giọng hô lên một tiếng, có chút hơi khó tin: “Anh đã đến nhà hàng nào ở Đế Kinh tốt hơn ở đây rồi à?”

“Vậy thì chưa!” Diệp Mặc lắc đầu.

“Vậy mà còn nói là bình thường à!” Trang Khả Lam cười nhạo.

Chắc là tên này lại cố ý khoe khoang rồi! Ra vẻ như mình rất biết thưởng thức!

“Tài nghệ nấu nướng của Diệp Mặc rất lợi hại đấy, còn lợi hại hơn cả đại sư quốc yến cơ, anh ấy đã nói là bình thường thì chính là bình thường!” Tô Ngọc Tình cắt một miếng gan ngỗng nhỏ rồi đưa lên miệng, nhẹ nhàng nhai vài cái rồi hơi lắc đầu.

Nếu như ngày xưa thì nàng cũng sẽ cảm thấy khá ngon, nhưng bây giờ miệng của nàng đã bị Diệp Mặc nuôi cho kén ăn rồi, nên chỉ cảm thấy bình thường thôi.

“Chỉ bằng anh ta?”

Trang Khả Lam nghe xong thì hơi giật mình, tiếp theo lại nở nụ cười.

Chỉ bằng tên này mà cũng dám so với đại sư quốc yến à?

Đáy chẳng phải là chuyện cười sao!

Anh ta mới bao nhiêu tuổi chứ! Làm sao có thể so sánh được với những đại sư đã dùng cả đời để nấu nướng kia?

Có lẽ anh ta chỉ biết làm vài món ăn, nhưng chắc còn không sánh bằng các đầu bếp chuyên nghiệp, chứ đừng nói đến các đại sư quốc yến hàng đầu kia!

Mấy cô gái còn lại nghe thấy thế thì sắc mặt đều hiện lên vẻ cổ quái.

Dĩ nhiên các cô cũng không tin tài nghệ nấu nướng của vị này có thể vượt qua đại sư quốc yến, các cô cho rằng Tô Thiên Hậu yêu thích anh ta, nên cảm thấy đồ ăn anh ta làm rất ngon, chỉ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà thôi.

Nhưng bây giờ lại khoe khoang với người ngoài chuyện này, thì thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ!

“Đúng là tay nghề của Diệp Mặc rất tốt!”

Dương Mạn Ny cũng lên tiếng nói.

Trang Khả Lam nhìn Dương Mạn Ny một cái, rồi cười khinh thường.

Dương Mạn Ny và Tô Ngọc Tình là đồng bọn, nên tất nhiên phải nói đỡ nhau rồi.

Trang Khả Lam nhìn chung quanh một chút, bỗng nhiên nhếch môi cười đắc ý nói: “Nếu như anh cảm thấy món này ăn không ngon mà chỉ bình thường, vậy thì để tôi bảo người ta gọi đầu bếp đến để cho anh phê bình ở trước mặt luôn nhé, anh thấy thế có được không?”

Trang Khả Lam nói xong thì vênh mặt lên, giọng điệu còn mang theo vài phần khiêu khích.

“Cũng được!” Diệp Mặc cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, rồi quay sang gật đầu với Trang Khả Lam, nói với vẻ hớn hở.

“Vậy thì tốt rồi! Phục vụ!”

Trang Khả Lam cười đắc ý, liền gào to một câu về phía ngoài cửa, sau đó bảo nhân viên phục vụ mời bếp trưởng qua bên này.

Sắc mặt của mấy cô gái còn lại đều cổ quái hơn.

Chẳng lẽ họ Diệp này không hiểu Trang Khả Lam đang cố tình làm anh ta khó chịu sao?

Làm sao anh ta còn dám đồng ý nữa?

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trên bàn cơm đã trở nên vi diệu.

Mấy phút đồng hồ sau, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền vào.

Tiếng gõ cửa vang lên, rồi một người đàn ông khoảng 30 tuổi, mặc quần áo đầu bếp đẩy cửa đi vào.

Sắc mặt anh ta hơi khó coi, bởi vì nhân viên phục vụ đã nói rằng, nơi này có người nói đồ ăn anh ta làm không ngon, nhưng mà anh ta cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, bởi vì trong phòng này đều là ngôi sao nổi tiếng, có sức ảnh hưởng không hề nhỏ.

“Mấy vị, đồ ăn hôm nay có vấn đề gì sao?”

Anh ta nhìn hay bên một chút, trên mặt lộ ra nụ cười nhiệt tình hỏi.

“Anh hỏi người này đi! Chính người này nói là món ăn chỉ bình thường!”

Trang Khả Lam giơ tay lên chỉ vào Diệp Mặc nói.

Tiền Hiểu Đông lập tức quay sang nhìn về phía đó.

Ngay sau đó, Tiền Hiểu Đông hơi ngẩn ra.

Chắc đây cũng là ngôi sao rồi!

Tiền Hiểu Đông lấy lại tinh thần rất nhanh, rồi âm thầm nói một câu.

“Vị tiên sinh này, món rau này của tôi có vấn đề gì sao?” Tiền Hiểu Đông tiến lên mấy bước rồi cười hỏi.

Trong lòng anh ta cảm thấy không càm lòng, chỉ là một tiểu thịt tươi mà thôi, nào biết được ẩm thực là cái gì, dù sao Tiền Hiểu Đông mình cũng có chút danh tiếng, sau khi học bảy tám năm ở Pháp thì trở về làm nhà hàng Pháp, trong nước cũng chẳng có mấy người so sánh được với mình về đồ ăn Pháp cả.

“Cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ hơi hơi bình thường mà thôi!” Diệp Mặc cười nói.

Tiền Hiểu Đông nghe xong thì thay đổi sắc mặt.

Tên này có ý gì, không chỉ ra vấn đề mà chỉ nói bình thường là sao?

“Tiên sinh cũng hiểu chuyện nấu nướng?”

Tiền Hiểu Đông mỉm cười, trong lòng lại hơi khinh thường.

Có lẽ tên này chỉ giả vờ giả vịt mà thôi!

“Hiểu sơ sơ!” Diệp Mặc cười nói.

“Thật sao?” Tiền Hiểu Đông lại cười.

Trang Khả Lam ở một bên thấy thế thì âm thầm bật cười.

Họ Diệp này vẫn còn giả vờ, da mặt dầy thật đấy.

“Vậy thì tiên sinh có hiểu đồ ăn Pháp không?” Giọng điệu của Tiền Hiểu Đông đã mang theo vài phần đùa cợt.

“Tôi cũng coi như là một đầu bếp, nên cũng hiểu một chút!”

“Đầu bếp? Xin hỏi anh làm ở chỗ nào?”

Tiền Hiểu Đông càng thấy buồn cười hơn, cũng không phải chỉ nấu được vài món là có thể tự xưng là đầu bếp, lại còn có tư cách phê bình một đầu bếp nổi tiếng như mình!

“Thật ra thì tôi cũng không phải một đầu bếp chân chính, có điều tôi có một nhà hàng, chắc hẳn anh cũng đã nghe nói đến nhà hàng Duyệt Vân nhỉ, nhà hàng đó chính là của tôi!” Diệp Mặc giơ ly rượu lên lắc lắc, rồi bình thản nói.

“Nhà hàng Duyệt Vân gì chứ . . .”

Tiền Hiểu Đông cười xùy một tiếng theo bản năng.

Nhưng mà một giây sau, sắc mặt anh ta cứng lại, cơ thể thì lại run lên.

Đôi mắt anh ta trợn tròn với vẻ không dám tin.

“Chính là. . . là . . . nhà hàng Duyệt Vân. . . được đánh giá hai cái ba sao? Anh . . .anh chính là . . . của nhà hàng Duyệt Vân?”

Môi Tiền Hiểu Đông run lên, kêu lên đầy sợ hãi.

Tâm thần anh ta cực kỳ rung động, nên giọng nói đều đã hơi lắp bắp.

“Là tôi!” Diệp Mặc nheo mắt nhìn Tiền Hiểu Đông, rồi mỉm cười nói.

Trang Khả Lam ở phía đối diện thấy thế thì sắc mặt dần dần đọng lại, đôi con người cũng trợn tròn xoe, tràn đầy vẻ mê mang và nghi hoặc.

Đây là . . .chuyện gì thế này?

Tại sao bỗng nhiên vị đầu bếp họ Tiền này lại thay đổi chóng mặt như vậy, giống như họ Diệp này là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng và có lai lịch rất lớn vậy?

Thế nhưng mà, điều này làm sao có thể chứ?

Trong lúc nhất thời, Trang Khả Lam cứ há hốc miệng như vậy.

Bình Luận (0)
Comment