Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc dậy rất sớm.
Hắn đi xem hai đứa bé một chút, thấy chúng còn đang ngủ say, thì liền đi xuống nhà, rồi ra ngoài chạy một vòng.
Chạy bộ cũng coi như là luyện tập kỹ năng.
Sau khi trở về rửa, thì Diệp Mặc bắt đầu làm bữa sáng.
Hơn tám giờ, Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé đi xuống, thay tã, rồi cho chúng bú.
“Hai ngày nữa em lại phải đi làm rồi!”
Nàng ôm hai đứa bé đi vào bếp xem Diệp Mặc làm bữa sáng.
“Mấy hãng em làm đại sứ hình tượng có hoạt động, cho nên em phải qua đó, còn cả mấy tiết mục game show nữa, một ngày lại phải bay qua mấy thành phố.” Tô Ngọc Tình nói xong thì cau mày lại: “Chờ qua tết, thì lại phải bắt đầu bận rộn chuyện Album mới nữa.”
“Bận rộn cũng là chuyện tốt mà!” Diệp Mặc mỉm cười nói.
Ngôi sao bận rộn, chứng tỏ đó là ngôi sao đang hot.
“Cũng đúng!”
Tô Ngọc Tình hé miệng cười một tiếng, rồi tiếp tục nhìn Diệp Mặc, lại nhìn hai đứa bé ở trong ngực, bỗng nhiên trong lòng nàng dâng lên một nỗi buồn vô cớ, nàng nghĩ đến mấy ngày nữa mình lại không được gặp Diệp Mặc và các con, thì nội tâm lại có chút buồn bã.
“Em đi thay quần áo đây!”
Một lát sau, nàng tiến lại gần, rồi nhón chân lên, hôn một cái lên mặt của Diệp Mặc, rồi mới quay người đi lên tầng trên.
Nửa tiếng sau nàng mới đi xuống, trên người mặc một chiếc váy ngắn màu đen, đem đường cong bốc lửa của nàng phát huy ra vô cùng tinh tế, một đôi tất chân khiêu gợi màu đen bao bọc lấy đôi chân ngọc hoàn mỹ, khiến cho chúng càng trở nên thon dài và thẳng tắp hơn.
Bên ngoài thì là một chiếc áo khoác bằng lông rất dầy để giữ ấm.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ được trang điểm nhẹ nhàng.
“Đẹp không?”
Tô Ngọc Tình thấy Diệp Mặc nhìn mình chằm chằm thì nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói.
“Quá đẹp!”
Diệp Mặc nắm chặt đôi tay ngọc của nàng, rồi lại tỉ mỉ đánh giá gương mặt xinh đẹp đến lóa mắt này.
Tô Ngọc Tình hơi mím đôi môi đỏ mọng và mềm mại như nước, trong lòng cảm thấy rất vui mừng phấn khởi.
“Hôm nay em mới đổi một loại son, anh có muốn nếm thử một chút không?”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng hơi chớp chớp, thần sắc có chút dí dỏm.
Diệp Mặc nhẹ nhàng hít một hơi, hắn đã ngửi thấy mùi hương mê người trên đôi môi nở nàng của nàng rồi, mùi hương hơi giống mùi hoa hồng này trộn lẫn với hương thơm ngào ngạt trên người nào, khiến cho tâm hồn của người ta ngứa ngáy.
Diệp Mặc nghiêng người đóng dấu một cái.
Đôi mắt xinh đẹp và tươi sáng của nàng hơi híp lại, lộ ra vài phần mê ly.
Hai ánh chiều đỏ chậm dãi bò lên gương mặt của anngf, kể cả ánh mắt cũng trở nên và kiều mị và long lanh.
“Hơi ngọt ngọt!”
Sau khi hai người tách ra, nàng liếm môi một cái rồi cười duyên nói.
Rõ ràng Diệp Mặc không bôi soi, nhưng nàng lại nếm ra được hương vị ngọt ngọt trên môi hắn.
“Em phải đi bôi soi lại đã!”
Tô Ngọc Tình nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở cách đó không xa, thì liền đỏ mặt, rồi vội vàng xoay người chạy lên tầng trên.
“Ngọc Tình đâu rồi?”
Dương Mạn Ny đi từ trong ra, trên người mặc một chiếc áo âu phục ngắn tay màu đen, phối hợp với một chiếc váy zip và tất đen, có một loại phong tình OL thành thục mà xinh đẹp.
“Chạy lên trên lấy đồ!”
Diệp Mặc lau môi một chút, rồi ra vẻ như không có gì.
“Ừ!” Dương Mạn Ny gật đầu, rồi ngồi xuống bàn ăn trong phòng bếp, sau đó thì hơi cau mày, lộ ra vài phần phàn nàn: “Mấy người tối hôm qua miệng rộng quá, bây giờ rất nhiều người trong công ty đều biết đến anh rồi!”
“Cũng không sao mà!” Diệp Mặc mỉm cười nói.
Hắn không quan tâm thân phận của mình có bị bại lộ hay không.
“Cũng may là bọn họ sẽ không tùy tiện nói ra với ngoài người, coi như nói ra cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.” Dương Mạn Ny cầm đũa gắp một cái bánh bao hấp đưa lên miệng: “Ừm! Ngon quá!”
“Nghe Ngọc Tình nói là hai người sắp phải đi rồi à?” Diệp Mặc hỏi.
“Ừm! Mấy ngày nữa sẽ rất bận, lịch trình đã kín rồi, Ngọc Tình rất hiếu thắng, em ấy nói rằng phải kiếm nhiều tiền một chút, không thể thua kém anh được.” Dương Mạn Ny cười nói.
“Chị Mạn Ny!”
Một lát sau, Tô Ngọc Tình đi xuống ăn sáng.
Sau khi ăn xong thì Diệp Mặc tiễn hai cô gái ra ngoài.
Khi quay lại thì hắn ngồi xuống chơi với hai đứa bé trong phòng khách, tiếp tục dạy hai đứa bé tập đi.
Mười giờ sáng, Diệp Mặc nhận được điện thoại ở trong nhà.
“Em họ sắp kết hôn á?”
Hắn nghe xong thì hơi giật mình.
“Là đính hôn! Sang năm mới kết hôn!” Mẹ Diệp ở đầu dây điện thoại bên kia nói: “Nghe mọi người nói thì gia cảnh của cô gái đó rất tốt, tốt hơn nhiều so với nhà cậu hai con, mẹ còn nghe nói rằng nhà gái còn khá nổi tiếng ở bên thành phố Thiên Hải.”
“Ghê gớm thế cơ à!” Diệp Mặc kinh ngạc nói.
Nhà cậu hai cũng có chút tiền, nhưng thông gia còn tốt hơn thì hoàn toàn chính xác là điều kiện không tệ.
“Chứ sao nữa! Mợ hai con còn gọi điện thoại cho mẹ để khoe khoang nữa kìa!” Mẹ Diệp cười nói.
Nếu như ngày xưa thì có lẽ bà sẽ hâm mộ một chút, nhưng bây giờ con trai bà kiếm được nhiều tiền, lại còn tìm được cô vợ tốt như Ngọc Tình, thì bà còn phải hâm mộ nữa sao.