“Ý của mợ hai con là để nhà chúng ta qua đó tham gia lễ đính hôn, đến lúc đó con và Ngọc Tình có rảnh rỗi không?”
“Con phải hỏi một chút đã.”
Diệp Mặc do dự một chút rồi nói.
“Được, vậy con hỏi trước đi, cũng chưa vội mà! À đúng rồi, con ở bên đó thế nào? Đã quen thuộc chưa?” Mẹ Diệp cười hỏi.
“Bên này rất tốt, cha mẹ không cần lo lắng đâu!” Diệp Mặc cười nói.
“Chú Chính Đức của con đã về rồi, hôm qua còn qua đây chơi cũng nhắc đến con.” Mẹ Diệp lại nói, trong giọng nói của bà không giấu được vẻ kiêu ngạo và tự hào.
Diệp Chính Đức đã phát tài từ lâu, nên rất có uy vọng ở trong đám họ hàng thân thích, còn nhà mình thì lại rất nghèo nên không với tới người ta, chỉ thỉnh thoảng mới gặp mặt được một hai lần trong các ngày lễ tết và hiếu hỉ.
Coi như gặp mặt, thì nhà mình cũng thấp người ta một đầu, cũng phải khách khí với người ta.
Nhưng mà bây giờ, vị Diệp Chính Đức này lại cực kỳ nhiệt tình với nhà mình, hôm qua còn khen ngợi Tiểu Mặc hơn nữa tiếng, còn rất nhiệt tình muốn làm mai mối của Tiểu Mặc nữa, hai người bọn họ phải nói hết lời mới từ chối được.
“Ah!” Diệp Mặc chỉ cười cười.
“Cha mẹ phải khuyên rất lâu ông bà nội của con mới chịu dọn qua đây ở, ngay từ đầu họ còn không muốn, nói rằng nhà cũ có thể nuôi gà nuôi vịt, bây giờ đám gà vịt đó đã bị cha con thịt hết rồi cất vào tủ lạnh rồi, chờ khi nào con về sẽ nấu canh cho con ăn!”
Mẹ Diệp tiếp tục nói đến mấy chuyện thường ngày, một lúc sau mới cúp máy.
Diệp Mặc đặt điện thoại di động xuống, rồi tiếp tục chơi với hai đứa bé.
Hơn bốn giờ chiều thì Ngọc Tình trở về, Diệp Mặc liền nói với nàng chuyện này.
“Bốn ngày sau à? Để em nghĩ một chút, hình như có thể chạy qua đó một chuyến, sau đó em sẽ ngủ lại đó một đêm.” Tô Ngọc Tình suy nghĩ một lát rồi nói.
“Vậy được rồi! Ngày kia em đi thì anh sẽ quay về thành phố H, chờ thêm hai ngày rồi sẽ qua Thiên Hải luôn!” Diệp Mặc nói.
Ăn cơm xong, Diệp Mặc liên hệ với hàng không Thần Tinh đễ sắp xếp chuyến bay.
Ngày hôm sau, hắn lại đi đến tổng bộ Nhân Hoa để gặp mặt viện trưởng Dư, nhân tiện qua thăm Ninh Vũ Đình luôn.
Ninh Vũ Đình cũng đã nằm viện ba ngày rồi, nên cũng đỡ hơn nhiều.
Diệp Mặc dặn dò Ninh Vũ Đình dưỡng bệnh cho tốt rồi đi về.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc tiễn hai người Tô Ngọc Tình ra cửa, đến trưa thì hắn ngồi xe của hàng không Thần Tinh ra sân bay, sau đó lại ngồi máy bay tư nhân trở về thành phố H.
……
Công ty luật Kim Bài.
Trong văn phòng rất ấm áp.
Một bóng người tịnh lệ đang ngồi trước bàn làm việc xem hồ sơ.
Nàng có một gương mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, hoàn mỹ không chút tì vết, trên người mặc một bộ quần áo văn phòng, quấn quanh những đường cong uyển chuyển và kinh người của nàng, nhất là đường cong từ eo xuống mông thì cực kỳ khoa trương.
Chiếc váy zip hơi chật căng, dưới tư thế ngồi nghiêng về phía trước thì bờ mông tròn trịa và sung mãn nhìn cực kỳ mê người.
Đôi chân ngọc xinh đẹp được bao bọc bởi một đôi tất chân mỏng màu đen, càng lộ ra gợi cảm và nóng bỏng.
Dưới đôi bàn chân nhỏ nhắn là một đôi giày cao gót 5cm.
Phong thái của nàng đã khá cao gầy, nên 5 cm đã đủ để cho những đường cong hoàn mỹ và uyển chuyển của nàng nổi bật hơn.
Nàng đang làm việc rất chăm chú, thỉnh thoảng lại hơi cau mày lại.
Ông!
Bỗng nhiên, điện thoại di động ở trên bàn hơi rung lên.
Nàng cầm điện thoại di động lên, ngón tay ngọc nhẹ nhàng lướt lên màn hình.
“Anh ấy. . . trở về rồi à?”
Ánh mắt nàng quét qua thì hơi ngơ ngác một chút.
Là tin nhắn của Dương Yến, nói rằng Diệp Mặc đã trở về.
Phó Tư Vi cũng biết chuyện Diệp Mặc đi Đế Kinh, lúc trước nàng cũng hỏi qua, hình như còn mua nhà ở Đế Kinh nữa, mấy hôm nay Diệp Mặc cũng live stream ở đó.
Nàng cứ ngơ ngẩn nhìn màn hình, sau đó thì hơi cắn môi đỏ, ánh mắt cũng trở nên hơi phức tạp.
Nàng hơi sợ nhìn thấy Diệp Mặc, sợ rằng mình không nhịn được, sợ rằng nội tâm của mình lại bị ảnh hưởng, thì giấc mơ ướt át kia lại xuất hiện, nhưng có những lúc nàng bỗng nhiên rất muốn gặp Diệp Mặc, chỉ cần gặp một lần thôi cũng được.
Nàng cảm thấy mình cực kỳ mâu thuẫn.
Phó Tư Vi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nội tâm mình không bình tĩnh nữa, nàng liền đặt hồ sơ vụ án xuống bàn.
Ngồi một lát, Phó Tư Vi đứng dậy rót một chén trà, sau đó đứng bên cửa sổ nhìn qua ngoài, suy nghĩ đến mức xuất thần.
Phù!
Đôi môi đỏ khẽ hé ra, thổi nhẹ một hơi, rồi nhấp một ngụm trà.
Nàng rất thích uống trà bên cửa sổ như vậy, nhìn cây cối và đường đi ở bên ngoài khiến cho nội tâm của nàng bình tĩnh lại.
“Đi gặp anh ấy một chút đi!”
Phó Tư Vi cứ đứng như vậy rất lâu, cuối cùng thì lẩm bẩm một câu.
Phó Tư Vi cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt rồi, kể cả tâm trạng của nàng cũng thoải mái hơn nhiều, nàng cũng biết mình sẽ không có được nên cũng hơi buông xuống, nếu mỗi ngày cứ nhăn nhăn nhỏ nhó rồi tự mình mâu thuẫn thì không bằng hào phóng một chút.