Nàng hít sâu một hơi, rồi mỉm cười nhìn chính mình trong cửa sổ pha lê, sau đó quay người trở về vị trí cũ.
Phó Tư Vi cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn.
Khi vừa đến giờ thì nàng vội vàng tan ca đi về nhà.
“Nên mặc cái gì đây?”
Phó Tư Vi mở tủ quần áo ra, bên trong đều là quần áo mới rực rỡ muôn màu, khiến cho nàng hoa cả mắt.
“Mặc thử bộ này đi!”
Nàng cởi quần áo ra, rồi mặc một chiếc váy ngắn hơi bó sát lên người, chiếc váy này hơi chật, nhưng dáng người lại được hiện ra rõ ràng, kiểu dáng cũng rất thời thượng.
“Không tồi nhỉ!”
Nàng vươn tay vuốt vòng eo thon rồi tự lẩm bẩm.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này khá bận rộn, ngày nào cũng phải tăng ca, nhưng dáng người nàng vẫn được bảo trì rất đẹp, eo thon bằng phẳng săn chắc, không có chút thịt thừa nào, còn có thể sờ được một chút dấu vết của chữ V.
“Lại thêm một đôi tất tơ nữa!”
Nàng đi vào nhà bếp, rồi mở tủ lạnh chọn một đôi tất chân vừa mua.
Đôi tất này màu đen, còn mang theo viền ren và dây deo, nhìn trông gợi cảm và quyến rũ hơn những đôi tất chân bình thường nhiều.
Nàng xé vỏ ngoài ra, rồi vén váy lên, chậm rãi đi tất vào.
Đôi tất mới lấy trong tủ lạnh ra nên hơi lạnh, lại rất co dãn và mềm mại, sau khi đi vào thì có một cảm giác bao bọc mãnh liệt.
Phó Tư Vi lại nhìn đôi chân ngọc của mình, giờ đôi chân đã trở nên thẳng tắp và thon hơn vài phần.
“Thật là đẹp!”
Phó Tư Vi soi gương rồi mím môi cười một tiếng, cảm thấy rất hài lòng.
Nàng lại sửa sang đầu tóc, rồi hơi trang điểm, cuối cùng đeo vài món trang sức và châu báu lên, nàng lập tức trở nên chói mắt và long lanh.
Phó Tư Vi nhìn mình trong gương rồi thất thần.
Trước kia nàng cũng thường xuyên ăn mặc như vậy, nhưng cấp bậc của quần áo và đồ trang sức lại không được như bây giờ, trước kia mình chỉ có một gương mặt xinh đẹp, tuy rằng ăn mặc cũng rất đẹp nhưng không hề lóa mắt như bây giờ.
“Đi thôi!”
Sau khi lấy lại tinh thần, Phó Tư Vi nở nụ cười xinh đẹp, rồi thay một đôi giày cao gót mới mua, lại cầm thêm túi xách, và mặc thêm một chiếc áo lông nặng nề, cuối cùng cũng đi ra cửa.
Nàng đã mua một chiếc xe Porsche, là Cayenne Suv.
Nàng cảm thấy Suv rất tốt, không gian rộng lớn nên khi ngồi cũng thoải mái hơn.
Phó Tư Vi lái ra khỏi khu nhà thì đi mua một vài thứ, dù sao thì cũng phải mang vài thứ cho bọn nhỏ, nàng có kinh nghiệm của vài lần trước nên mua rất nhanh.
“Phù!”
Khi đến trước cửa phòng làm việc, nàng đỗ xe xong thì xách mấy túi đồ xuống.
“Đến chơi thi đến còn mang nhiều thứ như vậy làm gì!”
Diệp Mặc vừa mở cửa thì nhìn thấy Phó Tư Vi xách túi lớn túi bé liền bật cười.
Lần này đến thăm bọn nhỏ cũng mua một đống đồ như này!
“Nên mà!”
Phó Tư Vi gật đầu cười nói.
Nàng mặc áo lông ở ngoài nên không lạnh, nhưng gương mặt mềm mại bị gió lạnh thổi qua nên đã hơi đỏ lên.
Phó Tư Vi mím môi cười ở cửa ra vào, gương mặt xinh đẹp tươi cười rực rỡ, đến mức không gì sánh được.
Đôi mắt xinh đẹp kia đã cong lên thành hình trăng khuyết, cứ nhìn chằm chằm Diệp Mặc không hề chớp mắt.
“Vào trong thôi!”
Diệp Mặc nhìn Phó Tư Vi một cái rồi mỉm cười nói.
Phó Tư Vi ừ một tiếng, rồi cầm túi đi vào trong phòng.
Khi đến phòng khách thì nàng đặt mấy chiếc túi xuống.
Sau đó xoẹt một tiếng.
Nàng cởi áo lông ra, những đường cong uyển chuyển và nóng bỏng ở bên trong lập tức lộ ra.
Nhất là đôi chân xinh đẹp được bao bọc bởi đôi tất chân màu đen có dây đeo này, dài mà thẳng tắp, cực kỳ hấp dẫn.
“Không lạnh à?”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn một cái rồi hơi ngơ ngác một chút.
Hắn cũng không kỳ lạ, cách ăn mặc của hoa khôi Phó vẫn luôn to gan, hắn còn đã nhìn thấy nàng giấu tất chân ở trong tủ lạnh nữa.
“Cũng bình thường! Áo lông rất dầy!”
Phó Tư Vi mỉm cười, đưa hai tay vuốt váy rồi ngồi xuống ghế sa lon.
Nàng ngồi xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, đường cong từ eo xuống mông lập tức hiện ra, vòng eo nhỏ nhắn, bờ mông tròn trịa, hết sức mê người.
“Ở Đế Kinh có quen không?”
Sau khi Diệp Mặc rót trà ngon rồi mang lên, Phó Tư Vi cầm chén trà lên rồi trò chuyện với Diệp Mặc.
“Cũng tạm được! Dù sao cũng tự mình nấu ăn mà.” Diệp Mặc ôm hai đứa bé ở trong nôi lên rồi đặt lên đùi.
“Cũng đúng!” Phó Tư Vi gật đầu.
“Khi nào thì cậu về nhà!” Nàng lại hỏi.
“Chắc cuối năm sẽ về! Cậu thì sao?”
“Cũng tầm đấy!”
Hai người trò chuyện một lúc, Diệp Mặc nhân tiện nói cho Phó Tư Vi biết về tập đoàn Dục Anh và Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ, dù sao lúc trước hắn cũng đã nói cho hoa khôi Phó rất nhiều rồi nên không cần cố kỵ gì nữa, bây giờ cô ấy cũng chính là luật sư tư nhân của mình.
Phó Tư Vi nghe xong thì tay cầm chén trà không ngừng run rẩy.
Đôi mắt xinh đẹp cũng không ngừng to ra.
Nàng nghe một lúc, thì tâm thần đã hơi ngốc trệ.
Trước đó vẫn chưa phải là toàn bộ tài sản của Diệp Mặc? Thế mà lại còn nhiều như vậy sao?
Thậm chí, Diệp Mặc còn có nhiều tiền tiết kiệm như vậy nữa?
Phó Tư Vi nghe xong thì ngồi im tại chỗ nửa ngày, nàng bị rung động đến mức chưa kịp tỉnh táo lại.