Phó Tư Vi mặc áo khoác lên rồi đi ra khỏi phòng làm việc.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ vô cùng hoảng hốt.
Nàng cứ thế bước đi như đang mộng du vậy.
Trí nhớ của nàng vẫn luôn rất tốt, nhưng giờ phút này lại có chút mơ hồ, và không rõ vừa rồi Diệp Mặc đã nói với nàng bao nhiêu tài sản, nàng quá rung động, rung động đến mức đầu óc đã rối thành một đoàn.
Phó Tư Vi kéo cửa xe rồi ngồi lên, nàng cứ ngồi ngây ngốc như vậy rất lâu.
Lúc sau, nàng giơ tay lên, ra sức vỗ vỗ mặt, mới cảm thấy tỉnh tảo hơi một ít.
“Trời ạ!”
Sau khi cẩn thận nhớ lại, thì nàng lên hô lên một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Nàng tính toán đơn giản thì tài sản của Diệp Mặc đã hơn 100 tỷ rồi.
100 tỷ là khái niệm gì?
100 tỷ đã có thể lên bảng Phú Hào(*) rồi!
(*) bảng xếp hạng những người giàu nhất của TQ.
“Thật sự là không thể tin nổi!”
Phó Tư Vi khẽ nhếch môi đỏ.
Ban đầu nàng chỉ nghĩ là Diệp Mặc có khoảng 10 tỷ mà thôi, về sau lại biết thêm vài tài sản kia thì cũng chỉ thêm 10 20 tỷ mà thôi, nhưng mà không ngờ Diệp Mặc lại có hơn 100 tỷ, đúng là quá kinh khủng.
100 tỷ và 10 tỷ, căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Ví dụ như vị ở Võng Dật kia cũng phải có gần 200 tỷ, nhưng người ta nằm trong top 10 của bảng Phú Hào.
Diệp Mặc có hơn 100 tỷ thì xếp hạng 40 50 là không có vấn đề.
Tất nhiên, bảng Phú Hào cũng không chính xác 100%, vẫn còn có rất nhiều đại gia tỷ phú ẩn giấu không lên bảng, nhưng cũng có thể làm tham khảo.
“Diệp Mặc lại còn có nhiều tiền tiết kiệm như vậy nữa!”
Phó Tư Vi lại nhớ tới 10 tỷ tiền tiết kiệm của Diệp Mặc thì lại càng khó tin hơn.
Nghe Diệp Mặc nói là đầu tư cổ phiếu và xào tệ kiếm được, nhưng thế này cũng quá kinh khủng rồi!
Nàng nghe nói cái đồ chơi này mạo hiểm rất cao, muốn kiếm tiền không hề dễ dàng chứ đừng nói là kiếm nhiều tiền như vậy, bản lãnh của Diệp Mặc thật sự là không phải lợi hại bình thường!
“Tư Vi, bạn đi gặp Diệp Mặc rồi à?”
Phó Tư Vi vẫn đang thất thần, thì điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Dương Yến.
“Ừm!”
Phó Tư Vi do dự trong nháy mắt rồi trả lời.
“Vẫn ở đấy à?”
“Ra ngoài rồi!”
“Vậy bọn mình đi ăn bữa cơm đi! Gặp nhau ở chỗ cũ nhé!”
“Ok!”
Phó Tư Vi đặt điện thoại xuống, cố gắng tỉnh tảo lại, rồi lái xe đến chỗ hẹn.
“Tư Vi!”
Dương Yến nhìn thấy Phó Tư Vi thì nhiệt tình hô lên.
“Hôm nay bạn ăn mặc đẹp thế!”
Dương Yến dò xét từ trên xuống dưới một lần, rồi nở nụ cười ranh mãnh.
Mỗi lần đi gặp Diệp Mặc thì Tư Vi đều ăn mặc rất xinh đẹp.
Phó Tư Vi chỉ gật đầu mỉm cười.
“Sao thế?”
Dương Yến thấy thần sắc Phó Tư Vi hơi là lạ, nên kinh ngạc hỏi: “Có phải bạn lại suy nghĩ lung tung rồi không?”
“Không phải! Là Diệp Mặc…vừa nói với mình rằng . . .” Phó Tư Vi cười gượng, lắp bắp nói.
“Nói cái gì rồi?” Dương Yến càng nghi ngờ hơn.
“Lần trước Diệp Mặc đã nói rằng tập đoàn Trung Thái cũng là của cậu ấy đúng không, hôm nay Diệp Mặc lại tiết lộ cho mình thêm rất nhiều, mình tính toán một chút, thì tài sản của Diệp Mặc bây giờ phải hơn 100 tỷ rồi!” Phó Tư Vi cười khổ nói.
“Bao. . .bao nhiêu?”
Dương Yến hơi giật mình, bật thốt lên một câu.
Hai mắt Dương Yến lập tức trợn tròn xoe, tràn đầy kinh hãi và khó tin.
“Bạn không nghe nhầm đâu, là 100 tỷ! Diệp Mặc chính là một tỷ phú có tài sản hơn 100 tỷ!”
Phó Tư Vi nhìn thấy Dương Yến chấn động đến mức sắp rớt cằm luôn thì cũng chẳng ngạc nhiên lắm, bởi vì vừa nãy chính nàng cũng không khác gì mấy.
Dù sao, việc này cũng khiến cho người ta hết sức chấn động!
Bạn học cũ hồi cấp ba lại trở thành một tỷ phú có tài sản hơn 100 tỷ!
Có ai có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện này!
“Má ơi!”
Dương Yến ngẩn ngơ rất lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó thì kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, mặt mũi thì tràn đầy rung động.
Người bạn học cũ này thật sự là sâu không lường được!
Quá kinh khủng!
“Tại sao ở huyện chúng ta không nghe thấy nhà của Diệp Mặc bao giờ nhỉ?”
Dương Yến suy nghĩ một lát rồi buồn bực nói.
Dương Yến đã nghĩ đến vấn đề này rồi, Diệp Mặc là bạn học cấp ba của các nàng, nên chắc là sống cùng một huyện, nhưng mà huyện các nàng thì lại chưa bao giờ có một gia tộc hiển hách như vậy!
“Không nhất định là ở chỗ chúng ta!”
Phó Tư Vi lắc đầu nói: “Còn rất nhiều khả năng khác nữa!”
“Được rồi! Không đoán nữa!” Dương Yến nghĩ một lát rồi lắc lắc đầu, đem những ý nghĩ này đều vứt ra khỏi đầu.
Hiện giờ tìm tòi nghiên cứu vấn đề này cũng không có ý nghĩ gì, thà suy nghĩ xem làm sao ôm chặt bắp đùi của vị bạn học cũ này còn hơn.
“Đi đi, chúng ta đi ăn cơm trước, mình đói quá, bọn mình vừa ăn vừa trò chuyện.”
Dương Yến lôi kéo Phó Tư Vi đi vào trung tâm thương mại.