Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 409 - Chương 409: Tô Trạch Phong: Đây Đúng Thật Là Yêu Nghiệt!

Chương 409: Tô Trạch Phong: Đây đúng thật là yêu nghiệt! Chương 409: Tô Trạch Phong: Đây đúng thật là yêu nghiệt!

“Anh Chu, sao trông anh có vẻ hung vậy!”

Có mấy người cùng đi đến đây với Chu Lỗi, bọn họ đều là người chơi tennis cùng nhau, cũng biết rằng lát nữa Chu Lỗi sẽ so tài với người em rể kia của Tô Trạch Phong, nên bọn họ chạy đến xem náo nhiệt.

Bọn họ đều rất tò mò, rốt cuộc thì người đàn ông của Tô Thiên Hậu sẽ là người như thế nào.

Nghe anh Chu nói thì chỉ là tên mặt trắng nhỏ yếu ớt, chỉ sợ lát nữa sẽ bị anh Chu đánh nổ.

“Tất nhiên là phải hung rồi!”

Chu Lỗi kéo khóe miệng một cái, nổi lên một nụ cười đắc ý.

Chu Lỗi lại nhặt bóng, rồi tiếp tục tập luyện.

Khoảng tầm 10 phút đồng hồ sau, có hai người thân hình cao lớn đi vào, người đầu tiên chính Tô Trạch Phong, anh ta vừa đi vừa nói chuyện gì đó với người sau lưng.

Ánh mắt của mọi người tập trung vào người phía sau, lập tức hơi sửng sốt một chút.

Một giây sau, trong mắt bọn họ đều hiện lên một tia ghen ghét.

Gương mặt này. . .

Chẳng trách!

Bọn họ đều bừng tỉnh.

Bọn họ lại hơi đánh giá một chút thì khẽ lắc đầu.

Người này mặt trắng tinh, da thịt còn đẹp hơn cả phụ nữ, thì làm sao có thể là đối thủ của anh Chu được!

“Chắc chắn là bị đánh nổ rồi!”

Có người nhỏ giọng thì thầm, ánh mắt biến thành cười trên nỗi đau của người khác.

“Anh Tô, cậu ta có chơi được không thế?”

Khi hai người Tô Trạch Phong đến gần một chút, có người hô lên một câu.

Tô Trạch Phong ngẩng đầu lên, gương mặt đã hơi run rẩy.

Lúc ăn cơm, Diệp Mặc nói là biết một chút, nên Tô Trạch Phong cảm thấy Diệp Mặc nhất định có chút trình độ, nhưng mà khi trên đường Tô Trạch Phong hỏi lại, thì kết qua là Diệp Mặc chưa đánh được vài trận, hoàn toàn là một tay mới.

Một người mới chạy ra so tài với một cao thủ như Chu Lỗi, vậy chẳng phải là bị đánh nổ sao!

Chỉ sợ sau này Chu Lỗi sẽ lại còn nói lắm hơn rồi.

Tô Trạch Phong rất muốn kéo Diệp Mặc chạy, nhưng Diệp Mặc lại nói không cần, muốn thử một chút, bây giờ đã đến đây rồi, muốn chạy cũng không được, chỉ đành phải để cho Diệp Mặc lên đấu một phen.

“Ôi!”

Chu Lỗi vung vẩy cây vợt trong tay rồi cười.

Chu Lỗi đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi!

“Họ Diệp, đến đây!”

Chu Lỗi vênh mặt lên, ngoắc ngoắc tay rất là phách lối, mặt mũi thì tràn đầy khinh miệt.

“Được!”

Diệp Mặc lên tiếng, rồi quay sang nói với Tô Trạch Phong ở bên cạnh: “Em vào sân đây!”

Diệp Mặc nói xong thì cầm theo cây vợt đi vào trong sân bóng.

Diệp Mặc vừa đi vừa vung vẩy cây vợt để làm quen một chút.

“Anh phát bóng hay là tôi phát bóng?”

Chu Lỗi cầm bóng ném lên ném xuống vài lần rồi hô lên một câu.

“Anh phát bóng đi!”

Diệp Mặc đứng vào vị trí rồi cười nói.

“Được! Đây chính là anh nói đấy nhé!”

Chu Lỗi cười xùy một tiếng, rồi híp mắt lại, trong mặt lóe lên một tia tàn nhẫn.

Một giây sau, một tiếng trầm vang lên, quả bóng bắn mạnh về phía Diệp Mặc.

“Nhanh quá!”

Mọi người ở bên cạnh sân thấy thế thì đều giật mình.

Sắc mặt Tô Trạch Phong cũng thay đổi.

Quả bóng này quá nhanh, nhìn qua giống như đang bay thẳng vào mặt của Diệp Mặc.

Chu Lỗi này, cũng quá bỉ ổi rồi!

Trong sân, Diệp Mặc hơi nheo mắt lại, hắn nhìn thấy rõ ràng quỹ tích của quả bóng, từ khi có kỹ năng Vận Động thì tốc độ phản ứng và suy nghĩ của hắn đều tăng lên rất nhiều, có thể đạt đến cấp độ của vận động viên chuyên nghiệp đỉnh cấp.

Cơ thế của Diệp Mặc lóe lên một cái, liền tránh được quả bóng này.

Bành!

Quả bóng đập thẳng vào lưới sắt rồi rơi xuống đất.

Chu Lỗi ở đối diện hơi giật mình, không ngờ quả bóng này lại thất bại.

“Phản xạ nhanh đấy!”

Chu Lỗi âm thầm hừ một câu.

“Ah! Tôi nhầm! Tôi nhầm!”

Sau đó, Chu Lỗi mỉm cười, làm ra vẻ rất là ngượng ngùng.

“Thật sao?” Diệp Mặc cười.

Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng quả bóng đó muốn bay thẳng vào mặt mình.

“Chu Lỗi, đừng làm mấy trò mèo này nữa!” Tô Trạch Phong ở ngoài sân không cam lòng mà hô lên một tiếng.

Chu Lỗi liếc mắt nhìn qua rồi bĩu môi khinh thường.

Tô Trạch Phong này đã thật sự coi tên này thành em rể rồi à!

Tô Trạch Phong thấy thế thì sắc mặt lại thay đổi.

Rõ ràng tên khốn này muốn chơi Diệp Mặc, hiện giờ Tô Trạch Phong đã hối hận vì mang Diệp Mặc đến đây so tài rồi.

“Để tôi phát bóng nhé!”

Diệp Mặc nhặt bóng lên, áng chừng vài cái, rồi hô lên về phía đối diện: “Cẩn thận đấy!”

Chu Lỗi nghe thấy thế thì lập tức cười nhạo.

Còn cẩn thận nữa cơ à!

Tên này chẳng có bản lĩnh gì, mà mồm thì lại rất to!

Mọi người ở ngoài sân cũng nở nụ cười.

Hầu như ngày nào anh Chu cũng chơi bóng, phải nói là cao thủ trong đám nghiệp dư rồi, còn dáng vẻ của người này thì trắng nõn trắng nà như con gái, vừa nhìn đã thấy kém xa anh Chu rồi, thế mà còn bảo anh Chu cẩn thận, thật sự là buồn cười!

Bành!

Đúng lúc này, Diệp Mặc ném bóng lên cao, vung vợt trong tay, nện mạnh một phát.

Trong nháy mắt, quả bóng hóa thành một tia chớp màu đen, rồi nện thẳng xuống góc sân của đối phương, sau đó nảy lên.

Chu Lỗi vừa mới chuẩn bị đỡ bóng thì lập tức ngẩn người, ý cười trên mặt bỗng nhiên đọng lại.

Đôi mắt Chu Lỗi trợn trừng trừng, tràn đầy vẻ hoảng hốt và không thể tin.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Trong khoảnh khắc vừa rồi, Chu Lỗi còn không nhìn thấy rõ quỹ tích của quả bóng, thì quả bóng đã nện xuống đất rồi.

Nhanh!

Quá nhanh!

Chu Lỗi nhớ lại quả bóng vừa rồi thì tâm thần không nhịn được mà rung động mạnh, vô cùng kinh hãi.

Tại sao tên khốn này phát bóng lại nhanh như vậy?

Bình Luận (0)
Comment