Sắc mặt của mọi người ở ngoài sân cũng đọng lại, từng đôi mắt đều trợn tròn, tràn đầy kinh hãi.
Ban đầu Tô Trạch Phong vẫn luôn khẩn trương và thấp thỏm, nhưng giờ phút này cũng đã ngẩn ngơ, miệng vô ý thức há rộng ra, còn tâm thần cũng hết sức hoảng hốt.
Tiểu Mặc đã nói là chưa chơi được mấy trận cơ mà?
Thế quả bóng vừa rồi tính là gì?
Kể cả mình cũng không thể nào đánh ra quả bóng vừa rồi! Đây tuyệt đối là trình độ hàng đầu!
Nhưng mà điều này, khó tránh khỏi hơi hoang đường rồi!
Ngày bình thường Tiểu Mặc cũng không rèn luyện, mà hầu như dành thời gian rảnh để luyện tập thủ công, nhạc cụ và ca hát, làm gì có thời gian mà chơi bóng, chẳng lẽ thiên phú và tài hoa của Tiểu Mặc không giới hạn trong mấy lĩnh vực đó, mà ở phương diện tennis cũng có thiên phú yêu nghiệt như thế sao?
Tô Trạch Phong nghĩ đi nghĩ lại thì càng hoảng hốt và khó tin hơn.
Người em rể này cái gì cũng giỏi, cái gì cũng tốt, quả thật là quá yêu nghiệt!
“Ực ực!”
Chu Lỗi ở trong sân cũng đã tỉnh táo lại, ra sức nuốt một ngụm nước bọt.
Thần sắc của Chu Lỗi đã trở nên ngưng trọng hơn nhiều, không còn dám khinh thị nữa.
Tên này cũng có chút trình độ đấy!
Trận bóng hôm nay sẽ gay cấn đây!
“Ghê gớm!”
Mọi người ở ngoài sân đều hô lên một tiếng, thần sắc đều hơi kinh ngạc.
Bọn họ nhìn thấy người này trắng nõn thì còn tưởng rằng không được tốt lắm, nào ngờ lại đúng thật là cao thủ!
“Họ Diệp, anh cũng có chút trình độ đấy nhỉ! Bảo sao dám đến đây so tài!”
Chu Lỗi nhặt bóng lên, rồi lạnh lùng hét lên: “Có điều, hôm nay anh muốn thắng tôi, thì cũng không đơn giản đâu!”
Chu Lỗi nói xong thì ném bóng lên, dùng sức toàn thân vụt mạnh cây vợt vào quả bóng.
(Mình tưởng chơi tennis là một séc có một người giao bóng cơ mà nhỉ, không hiểu sao hai người này lại thay phiên giao bóng.)
Bành!
Quả bóng bắn thẳng về phía góc sân của đối phương.
Diệp Mặc bước nhanh qua đó, khi quả bóng vừa đập đất nảy lên thì vung mạnh tay một cái.
Bành!
Quả bóng bay trở lại, rồi nện mạnh xuống đất.
Chu Lỗi cũng chạy qua chỗ đó, đang định vung vợt đánh bóng, nhưng một giây sau, chuyện khiến Chu Lỗi cảm thấy bất ngờ đã xuất hiện, sau khi quả bóng nện xuống đất, thì lại không nảy lên theo quỹ tích bình thường, mà lại xoay tròn rất nhanh, rồi bỗng nhiên bắn thẳng về phía người của Chu Lỗi.
Bành!
Chu Lỗi còn chưa kịp phản ứng, thì bụng đã bị nện một cú đau điếng người.
Chu Lỗi kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể lập tức cong lại như con tôm, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
“Chuyện này. . .”
Tất cả mọi người ở người sân đều nhìn đến ngây người.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tại sao quả bóng đó lại bỗng nhiên đổi hướng, rồi bay thẳng vào bụng của Chu Lỗi rồi?
Điều này thực sự là không thể tưởng tượng nổi!
Miệng Tô Trạch Phong há hốc, mặt mũi tràn đầy ngốc trệ.
Chắc hẳn vừa rồi Tiểu Mặc đã cố tình đánh bóng xoáy, nhưng mà kỹ thuật này chỉ có cao thủ chuyên nghiệp mới có thể làm được, tại sao một người nghiệp dư như Tiểu Mặc cũng có thể làm được chứ?
“Tôi đã nói phải cẩn thận rồi mà!”
Diệp Mặc vung vẩy cây vợt ở trong tay, rồi hướng về phía đối diện, cười nói.
Vừa vào thì tên này đã muốn chơi hắn, nên tất nhiên hắn sẽ không khách khí rồi.
“Hừ!”
Chu Lỗi ôm bụng rồi đứng thẳng dậy, hung hăng trừng mắt một cái.
Nhất định là do tên khốn này may mắn mới đánh ra được quả bóng vừa rồi, bằng không thì làm sao người chơi nghiệp dư như bọn họ có thể đánh ra kỹ thuật đỉnh cấp này chứ!
“Tiếp tục!”
Chu Lỗi giận dữ quát lên, rồi nhặt quả bóng lên, hung hăng nện mạnh một cái.
Bành bành bành!
Sau khi bóng đi bóng lại vài lần, Diệp Mặc lại trở tay vung mạnh cây vợt, quả bóng lao nhanh qua bên kia, sau khi nện xuống đất, thì lại xoay tròn lên, rồi bỗng nhiên bắn thẳng vào bụng Chu Lỗi dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người.
Một giây sau, toàn thân Chu Lỗi run rẩy, ôm bụng, rồi chậm rãi quỳ xuống mặt sân, gương mặt cũng đã vặn vẹo vì cực kỳ đau đớn.
“Lại nữa kìa!”
Người ở ngoài sân đều kêu lên thất thanh, từng người từng người đều hiện lên vẻ vô cùng hoảng hốt.
Lần thứ nhất thì có thể là may lắm, nhưng đến lần thứ hai thì tuyệt đối là thực lực rồi!
Tên mặt trắng này rõ ràng là một cao thủ đỉnh cấp rồi!
Trình độ này đã có thể so sánh với vận động viên chuyên nghiệp rồi!
Tô Trạch Phong ngây người tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Người em rể này của mình, đúng thật là yêu nghiệt rồi!
“Còn chơi nữa không?”
Diệp Mặc hô lên một tiếng về phía đối diện, thần sắc có chút nghiền ngẫm.
“Chơi!”
Chu Lỗi cắn răng đứng lên.
Nếu như bây giờ mình rút lui, thì sau này biết để mặt ở chỗ nào!
Bành!
Đối diện phát bóng, bước chân Chu Lỗi khẽ động, chuẩn bị lao qua đỡ bóng, nhưng mà khi Chu Lỗi vung mạnh vợt, thì lại không trúng bóng.
Quả bóng xoáy ra làm cho Chu Lỗi đập hụt, lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã ra đất.
Bành bành bành!
Cuộc so tài vẫn tiếp tục, Chu Lỗi chạy đi chạy lại, nhưng mà lại không đỡ được quả bóng nào, thỉnh thoảng lại còn bị quả bóng đập thẳng vào bụng, dần dần, sắc mặt của Chu Lỗi đã trắng bệch, thể lực cũng cạn kiệt.
Bành!
Chu Lỗi lại đánh hút một lần nữa, rồi trực tiếp ngã lăn ra đất.
Lần này, Chu Lỗi lại không đứng lên nữa, mà nằm thở phì phò trên mặt đất, sắc mặt thì trắng bệch, còn thần sắc thì lại vô cùng chán nản.