Tầm bốn rưỡi hai người lái xe về nhà.
Tô Trạch Phong xuống xe, nhìn thoáng qua cậu em rể đang ngồi phía sau, thì tâm thần lại trở nên hoảng hốt.
“Về rồi à!”
Mẹ Tô ôm hai đứa bé đi ra cửa, rồi cười nói với hai người.
“Trận so tài thế nào?”
Cha Tô đang ở trong nhà bếp làm cá, nhìn thấy hai người đi vào nhà thì thuận miệng hỏi một câu: “Người nào thắng?”
Khuôn mặt Tô Trạch Phong co quắp lại, lẩm bẩm nói: “Tiểu Mặc thắng!”
“Thật á?” Cha Tô kinh ngạc nói: “Tiểu Mặc chơi tennis giỏi thế cơ à?”
“Nào chỉ là giỏi!”
Tô Trạch Phong bĩu môi một cái rồi nói thầm.
Trình độ của Tiểu Mặc phải đạt đến cấp bậc chuyên nghiệp ý chứ!
Người em rể này chơi tennis cũng chẳng kém gì nấu nướng cả, đều lợi hại đến mức khó tin!
“Thắng thì tốt rồi! Lần này thằng nhóc nhà họ Chu còn nói gì được nữa!” Cha Tô cười đắc ý, rồi vẫy tay với Diệp Mặc nói: “Tiểu Mặc, cha vừa đi chợ mua toàn món con thích ăn, lát nữa con ăn cơm xong rồi hãy về!”
“Vâng!”
Diệp Mặc mỉm cười, rồi đi vào nhà bếp làm cơm.
Ăn cơm xong, Diệp Mặc mới trở về phòng làm việc, dọn dẹp một chút rồi cho hai đứa bé ăn no, sau đó thì bắt đầu live stream.
……
Tòa nhà cao tầng Cự Phong.
Trong văn phòng tổng giám đốc, một bóng người xinh đẹp đang ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Nàng có gương mặt xinh đẹp và lạnh lùng, khí chất cũng lạnh lẽo như một tòa núi băng.
Bộ quần áo văn phòng hiện lên dáng người ngạo nghễ bay bổng của nàng, nhất là hai ngọn núi lồng lộng kia, quả thật là kinh tâm động phách.
Lạc Băng Nhan hơi nghiêng người về phía trước, hơi dựa vào bàn, vừa hay hai nơi đẫy đà đó được đặt trên bàn.
Tư thế này càng nổi bật đường cong mê người của nàng.
Chiếc váy zip bao chặt lấy bờ mông to lớn của nàng, đường cong cực kỳ sung mãn và tròn trịa.
Dọc theo váy xuống là một đôi chân thon dài thẳng tắp, và đôi tất đen vô cùng gợi cảm.
Cho dù nàng đi tất chân nhưng cũng có thể nhìn thấy đôi chân này nhỏ nhắn, mảnh khảnh và tinh xảo đến mức độ nào.
Bên dưới là một đôi giày cao gót phải 10 cm, khiến cho những đường cong ngạo nghễ của nàng càng nổi bật hơn.
“Không được!”
Lạc Băng Nhan xem một lúc thì cau mày lắc đầu.
Bản kế hoạch này thực sự không tốt lắm!
Nàng cầm lấy con chuột, nhẹ nhàng ấn một cái, tắt bản kế hoạch này đi, lại mở một bản kế hoạch khác ra xem.
“Tổng giảm đốc Lạc, tan làm rồi á!”
Trợ lý Lâm Khê gõ gõ cửa rồi đi vào.
“Đợi thêm một lát!” Lạc Băng Nhan liếc mắt lên nhìn rồi nói một câu.
Lâm Khê gật đầu, rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Công việc của Tổng giảm đốc Lạc khá bận, nên bình thường đều sẽ không về đúng giờ tan làm.
Đinh!
Một lát sau, điện thoại di động trong tay Lâm Khê vang lên, là một thông báo phát sóng.
“Tổng giảm đốc Lạc, anh ta mở live stream rồi!”
Lâm Khê nhìn thoáng qua điện thoại rồi quay người hô lên một tiếng.
“A? Ừ!”
Lạc Băng Nhan ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng cầm điện thoại di động lên xem, điện thoại của mình cũng có thông báo, chẳng qua là mình đang để yên lặng nên không biết.
“Tô Trạch Phong, dạo này ngài lại quét lễ vật rồi à? Quét bao nhiêu? Sao em thấy ngài vẫn chưa lên được đầu bảng donate vậy?”
Lâm Khê vào phòng live stream xem một chút, rồi buồn bực nói.
Trước đó, Tổng giảm đốc Lạc đã quét không ít tiền, dạo gần đây lại còn quét nhiều hơn, nhưng mà Tổng giảm đốc Lạc quét nhiều như vậy mà vẫn không lên được đầu bảng.
Lạc Băng Nhan nghe thấy thế thì hơi cau mày lại.
Vừa nghĩ đến chuyện này thì nội tâm của nàng lại có chút không thoải mái.
Rất nhiều lần nàng muốn tranh vị trí số một bảng, nhưng mà mỗi lần đầu bị ID Tuyết Bảo Bảo đè xuống, bất kể nàng quét bao nhiêu tiền, thì đối phương đều quét nhiều hơn nàng rất nhiều, nên đối phương vẫn luôn chiếm cứ ngai vàng số một trên bảng.
“Ai! Tổng giảm đốc Lạc, hay là người đầu bảng này chính là anh ta nhỉ?”
Lâm Khê bỗng nhiên nói: “Anh ta nhiều tiền như vậy, cho nên quét cho mình một chút cũng là chuyện bình thường.”
“Không thể nào!” Lạc Băng Nhan lắc đầu.
Tuy Diệp tiên sinh cực kỳ giàu có, đến tiền tiết kiệm cũng có hơn 10 tỷ, nhưng người ta sẽ không lãng phí tiền như vậy, đối với anh ta thì live stream chỉ là hứng thú, không nhất thiết phải cày tiền cho mình.
“Hình như cũng đúng!” Lâm Khê gật đầu: “Vậy thì rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ còn có người nhiều tiền hơn Tổng giảm đốc Lạc ngài sao?”
“Có rất nhiều người nhiều tiền hơn tôi!”
Lạc Băng Nhan mỉm cười nói: “Em nhìn Diệp tiên sinh mà xem, có nhiều tiền không!”
“Đúng nha! Anh ta có quá nhiều tiền luôn!” Lâm Khê nói hơi líu lưỡi.
Lần trước Tổng giảm đốc Lạc đi hội nghị thường niên về đã kể, vị Diệp tiên sinh này có hơn 10 tỷ tiền tiết kiệm, hơn nữa số tiền này là do anh ta tự mình kiếm được, chuyện này đã khiến cho Lâm Khê chấn động không nhẹ, bây giờ nghĩ lại vẫn sẽ cảm thấy hơi hoảng hốt, v à khó có thể tin.
Còn trẻ như vậy mà đã kiếm được hơn 10 tỷ, đây còn là người sao!
Trước kia Lâm Khe cảm thấy, người này chỉ là một idol trên mạng mà thôi, nên cũng hơi xem thường, còn nói xấu người ta không ít, bây giờ nghĩ lại thì lại xấu đỏ đỏ cả mặt.
Cũng may mà vị này rộng lượng, không thèm so đo với mình.