“Cô Trần Mộng!”
Người ngọc đi tới cửa, trong phòng lập tức sôi trào lên.
Từng đạo ánh mắt đều biến thành nóng bỏng.
Lưu Nhất Hàng thì đứng bật dậy, rồi còn hô lên một tiếng.
“Cô Trần Mộng, cô cũng đến à!”
Có bạn học cười nói, giọng nói có vẻ hơi bất ngờ.
Bình thường thì cô Trần Mộng sẽ không tham gia mấy buổi họp lớp như thế này.
“Ừm! Cô nghe nói Diệp Mặc sẽ đến, nên cô liền đến đây.” Trần Mộng mỉm cười nói, rồi đi về phía mấy cô gái, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Mọi người nghe thấy thế thì ngẩn ngơ.
Cô Trần đến đây vì Diệp Mặc á?
Rất nhanh, bọn họ đã bình thường trở lại.
Cũng đúng nhỉ! Có một học sinh thành công như Diệp Mặc, thì dĩ nhiên người làm giáo viên cũng tự hào, nên khẳng định sẽ yêu thích hơn một chút.
“Cô tìm Diệp Mặc có chút việc.”
Trần Mộng ngồi xuống, đặt túi xách qua một bên rồi giải thích.
“Ừm!”
Mọi người đều mỉm cười.
Mà Lưu Nhất Hàng kia thì sắc mặt lại trở nên hơi mất tự nhiên, những bạn học cũ này muốn nịnh bợ Diệp Mặc thì thôi đi, tại sao đến cô Trần Mộng cũng như vậy chứ!
Lưu Nhất Hàng cắn chặt răng, trong lòng càng khó chịu hơn.
Sau khi chào hỏi cô Trần Mộng xong thì tất cả mọi người lại ngồi xuống.
Một lát sau, Lâm Tuyết Cầm đẩy cửa đi vào.
“Diệp Mặc không đến à?”
Mọi người nhìn về phía Lâm Tuyết Cầm rồi nói với vẻ kinh ngạc.
“Ừ! Diệp Mặc nói có chút việc nên sẽ đến muộn, chúng ta cứ ăn trước đi, lát nữa Diệp Mặc sẽ chạy qua.” Lâm Tuyết Cầm nhìn thoáng qua điện thoại di động rồi nói.
Diệp Mặc vừa gửi tin nhắn cho Lâm Tuyết Cầm.
“Đúng là người bận rộn nhỉ!”
Lưu Nhất Hàng lập tức nhếch miệng lên, nói với vẻ châm chọc: “Nếu như biết là không đến kịp, thì sao không nói trước cho mọi người biết, mà bắt tất cả mọi người phải chờ lâu như vậy chứ.”
“Diệp Mặc nói là phải đi xã giao, cho nên đến muộn một chút.”
Lâm Tuyết Cầm ngồi xuống rồi nói ra.
“Xã giao? Xã giao cái gì? Xem ra trong mắt cậu ta, đám bạn học cũ như chúng ta chẳng quan trọng chút nào nhỉ! Cũng đúng! Bây giờ người ta đã là người có tiền rồi, làm sao đặt những người như chúng ta vào mắt được!”
Lưu Nhất Hàng lại nói, giọng điệu còn rất chanh chua.
Sau khi mọi người nghe xong thì sắc mặt đều hơi khó coi.
Tuy rằng Lưu Nhất Hàng nói hơi qua, nhưng mà nói cũng không sai, bọn họ mất công chờ lâu như vậy, nên đáy lòng ít nhiều đều hơi không thoải mái, và cảm thấy bị coi khinh.
“Cậu ta mới kiếm được ít tiền thì đã tiểu nhân đắc chí rồi!”
Lưu Nhất Hàng bĩu môi nói: “Loại người này, mọi người có nịnh bợ thì cậu ta cũng chẳng đặt các người vào mắt đâu!”
Mọi người nghe thấy thế thì sắc mặt lại khó coi hơn.
“Lưu Nhất Hàng, chắc là Diệp Mặc có việc thật đấy!”
Trần Mông nâng mắt lên nhìn, rồi hơi cau mày lại, khẽ nói một câu.
“Cậu ta thì có việc gì chứ! Chỉ là thấy đám người chúng ta không quan trọng, cho nên đi nịnh bợ đám người có tiền hơn mà thôi! Cô Trần Mộng, sao cô lại bênh cậu ta làm gì!” Lưu Nhất Hàng nói với vẻ không cam lòng.
“Diệp Mặc có rất nhiều chuyện phải xử lý, rất bận rộn, mọi người hiểu cho em ấy một chút!” Trần Mộng khẽ cười nói.
“Cậu ta chỉ là một streamer mà cũng phải đi xã giao à!” Lưu Nhất Hàng cười nhạo.
Mình mở công ty mà cũng không xã giao như vậy, chứ đừng nói đến một streamer.
“Lưu Nhất Hàng, Diệp Mặc thật sự có rất nhiều xã giao, với lại, không phải em ấy vừa kiếm được tiền đâu, mà là em ấy vẫn luôn rất giàu có, tất cả các em đều bị Diệp Mặc gạt rồi!” Trần Mộng nhìn mọi người ở xung quanh một chút rồi cười nói.
“Vẫn luôn rất giàu có?”
Không chỉ Lưu Nhất Hàng mà tất cả mọi người đều giật mình.
Sau đó, chính là một trận cười.
Điều này, làm sao có thể chứ!
Rõ ràng gia cảnh của Diệp Mặc vẫn rất tầm thường, lại xuất thân từ huyện thành nhỏ, thì lấy đâu ra tiền chứ, bọn họ đều có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ nghèo hèn của Diệp Mặc khi còn học đại học.
Cũng chỉ vài tháng gần đây mới phát tài, mới kiếm được nhiều tiền mà thôi.
Mấy người Lý Vũ Bằng cũng cười.
Bọn họ ngủ chung phòng mấy năm trời, lẽ nào bọn họ còn không biết Diệp Mặc có tiền hay không!
“Cho nên cô mới nói, các em đều bị Diệp Mặc gạt!”
Trần Mộng nhìn xung quanh rồi cười nói: “Thời gian gần đây cô mới biết, thì ra Diệp Mặc vẫn luôn rất giàu có… Diệp Mặc cũng ẩn giấu quá sâu rồi.”
“Cô Trần Mộng, cậu ta thì có thể có bao nhiêu tiền chứ!”
Lưu Nhất Hàng cười nói, anh ta hoàn toàn không tin chút nào, thậm chí còn hơi khinh thường.
“Em có biết tập đoàn Dục Anh không?”
Trần Mộng nhìn về phía Lưu Nhất Hàng rồi cười nói.
“Biết chứ! Đó chính là tập đoàn giáo dục tư nhân hàng đầu trong lĩnh vực mà, nhưng mà có quan hệ gì với cậu ta?” Lưu Nhất Hàng nói với vẻ nghi ngờ.
“Tập đoàn đó là của Diệp Mặc!”
Trần Mộng khẽ mỉm cười, rồi gằn từng chữ một.
Trần Mộng vừa dứt lời, thì sắc mặt Lưu Nhất Hàng đã cứng dờ, hai mắt cũng dần dần mở to, tràn đầy vẻ khó tin.
“Không thể nào!”
Một giây sau, Lưu Nhất Hàng hô lên một tiếng, anh ta cảm thấy chuyện này quá hoang đường.
Đây chính là một tập đoàn lớn trị giá vài tỷ đấy, làm sao có thể có chút quan hệ nào với Diệp Mặc được chứ!