“Thời gian gần đây con trai tôi trở nên buồn bực ít nói, giống như biến thành người khác vậy, chẳng phải là do cậu làm hại sao! Thằng nhãi nhà cậu thật ác độc! Không chỉ cướp Ngọc Tình, lại còn hại em trai tôi, bây giờ còn hại cả con trai tôi nữa, cậu muốn hại chết cả nhà tôi đúng không!”
Dương Xuân Hoa vừa chỉ tay vừa cất tiếng chửi bới.
Diệp Mặc cau mày nhìn bà ta với ánh mắt bình thản.
“Đầu tiên, tôi không cướp Ngọc Tình của con trai bà, mà căn bản Ngọc Tình không để con trai bà vào mắt, tiếp theo, em trai bà tự gieo gió gặt bão thôi, không trách được ai cả, con về phần con trai bà, thì tôi cũng chẳng làm gì cả.” Diệp Mặc lạnh lùng nói.
“Đánh rắm! Nếu không phải vì cậu thì con trai tôi đã cưới được Ngọc Tình từ lâu rồi, còn em trai tôi cũng không bị bắt! Tất cả đều là do cậu làm hại! Cậu muốn đấu với tôi đúng không! Chờ đấy, xem tôi có chơi chết cậu hay hay!” Dương Xuân Hoa mắng to, trên mặt đã có vài phần dữ tợn.
Diệp Mặc nheo mắt nhìn bà to, rồi chỉ cười xùy một tiếng.
Hắn thật sự không quan tâm đến người đàn bà chanh chua này.
“Người trẻ tuổi, đừng quá ngông cuồng!”
Lúc này, một bóng người bước xuống từ trên xe ở bên đường, ông ta sửa sang lại quần áo rồi bước nhanh qua bên này.
Sắc mặt Chu Chấn Lâm lạnh lùng, quả thật cũng có vài phần khí độ.
“Ông là. . .?” Diệp Mặc nhìn qua, lông mày hơi cau lại.
Hắn đã mơ hồ đoán ra thân phận của người này.
“Tôi là Chu Chấn Lâm, là cha của Lỗi Nhi!”
Chu Chấn Lâm bước nhanh đến gần, rồi vênh mặt lên, lạnh lùng nhìn người thanh niên đẹp trai ở trước mặt.
Nhìn xa xa cũng đã thấy người này hết sức đẹp trai rồi, khi đến gần thì lại còn đẹp trai hơn vài phần, cho dù Chu Chấn Lâm ôm địch ý nhưng cũng không thể không thừa nhận, tên mặt trắng nhỏ này có một túi da thật là chói mắt.
Sau khi dò xét Diệp Mặc một phen, thì Chu Chấn Lâm lại cau mày nhìn về phía công xưởng ở bên cạnh.
Ông ta biết nhà công xưởng này trước kia cũng là nhà máy trang phục giống như ông ta, vài năm trước cũng làm khá tốt, nhưng hai năm gần đây thì lại không theo kịp thị trưởng, cho nên sắp phải đóng cửa, còn đang treo biển bán.
Tại sao tên này lại xuất hiện ở trước cửa công xưởng này, còn có vẻ như vừa từ bên trong đi ra nữa?
Chẳng lẽ, tên này muốn mua công xưởng này sao?
“Cậu đến đây để xem nhà xưởng này à?”
Chu Chấn Lâm thu hồi ánh mắt, rồi nhìn về phía thanh niên trước mặt.
“Đúng thế! Tôi đã mua lại rồi!” Diệp Mặc thản nhiên nói.
Chu Chấn Lâm nhất thời giật mình, sau đó thì lại bật cười thành tieegns.
Trong ánh mắt ông ta đã lộ ra vài phần khinh miệt và xem thường.
Người trẻ tuổi này cũng muốn làm trang phục?
Đây chẳng phải là chuyện cười sao!
Một tên nhãi ranh không có kinh nghiệm gì mà cũng dám đâm đầu vào lăn lộn trong ngành sản xuất trang phục này sao?
Đó chính là muốn chết!
Thật sự là không biết tự lượng sức mình!
Đám người trẻ tuổi này cùng lắm chỉ biết bán hàng qua mạng, đầu cơ trục lợi quần áo một chút, nếu may mắn thì sẽ kiếm được một vố lớn, nhưng nếu như muốn dấn thân vào trong ngành thì thuần túy là vọng tưởng! Chắc chắn sẽ ngã sấp mặt!
Sau khi Dương Xuân Hoa nghe xong thì cũng sửng sốt một chút, tiếp theo thì bà ta cười lên ha hả giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười vậy.
Chỉ bằng tên mặt trắng nhỏ này mà cũng muốn làm nhà máy trang phục kiếm tiền á?
Thật sự là cười chết mất thôi!
Chỉ là một tên mặt trắng nhỏ thì có bản lãnh gì! Chắc chắn sẽ thua lỗ hết tiền rồi bỏ chạy mà thôi!
Tên này thực sự không biết tự lượng sức mình, cầm ít vốn của Ngọc Tình rồi kiếm được chút tiền, thế mà đã cho rằng đó là thực lực của mình! Thật là chết cười!
Cũng tốt!
Chỉ cần mấy năm thì số tiền kia sẽ thua lỗ sạch, nói không chừng còn sẽ thua hết cả tiền của Ngọc Tình, đến khi đó thì nhà bọn họ sẽ hối hận vì đã chọn tên này.
Dương Xuân Hoa mỉm cười, trong lòng cảm thấy rất đắc ý và sung sướng.
“Cười đủ chưa?” Diệp Mặc lườm hai người bọn họ một cái, rồi lạnh lùng nói.
“Đúng là chuyện cười, tôi chưa thấy qua người trẻ tuổi nào có thể làm công xưởng tốt cả, với lại ngành trang phục quần áo này không giống với những ngành nghề bình thường kia đâu, tôi đã làm mấy chục năm rồi, hiểu rõ hơn cậu nhiều đấy!”
“Tôi khuyên cậu một câu! Cậu nên bán công xưởng nhanh đi, như vậy thì sẽ không thua lỗ quá nhiều!”
Chu Chấn Lâm cười nhạo nói.
“Thật sao?” Diệp Mặc nheo mắt nhìn ông ta rồi mỉm cười.
“Không nghe thì thôi, đến lúc đó thì cậu sẽ biết chữ hối hận viết như thế nào!” Chu Chấn Lâm cười mỉa.
“Đi thôi!”
Chu Chấn Lâm liếc mắt giễu cợt, rồi quay người đi về phía xe của mình.
“Tên mặt trắng nhỏ này quá ngu xuẩn! Sớm muộn gì gì cũng sẽ mất hết tiền!”
“Ai ui! Thật sự là cười chết mất thôi! Đến lúc đó tôi sẽ xem cậu khóc thế nào!”
Dương Xuân Hoa quay người lại, lắc lắc vòng eo mập mập, vừa đi vừa cười to.
Bà cảm thấy tâm trạng của mình đã vui vẻ hơn nhiều, phải mau trở về nhà kể chuyện tốt này cho con trai mình nghe, để cho nó cũng vui vẻ lên.