“Cũng đẹp đấy nhỉ!”
Sau khi cởi bộ đồ ngủ dầy ra, nàng chậm rãi đeo đôi tất chân tơ đỏ này vào, đôi tất này hơi mỏng, màu đỏ cũng tương đối nhạt, nhưng nhìn trông vẫn đẹp hơn màu đen vài phần.
Dường như. . . có một loại hương vị dụ hoặc hơn!
“Không tồi!”
Sau khi mặc thêm quần áo vào thì nàng lại soi gương, vẫn rất đẹp, tất chân màu đỏ hơi diễm lệ, mà cơ thể của nàng lại cực kỳ bốc lửa, cho nên trông rất khiêu gợi.
“Chắc không mặc bộ này đi làm được rồi!”
Ninh Vũ Đình lắc đầu cười gượng một tiếng.
Mặc bộ này đi làm thì có vẻ không đứng đắn, nhưng bình thường đi dạo phố thì lại có thể mặc được.
“Chụp mấy tấm ảnh đi!”
Tách tách! Tách tách!
Nàng thành thạo bày rất nhiều tư thế, rổi cầm điện thoại chụp một đống ảnh, sau khi giới hạn người xem thì chọn mấy tấm, rồi up lên vòng bạn bè.
……
Hơn mười một giờ đêm.
Diệp Mặc vừa mới kết thúc buổi live stream, thì gọi điện thoại trò chuyện với Quan Tuyết một chút, sau đó mới trở về nhà.
Ngọc Tình vẫn chưa đi ngủ mà đang ngồi ở phòng khách gọi video call.
Bên đối diện chính là Dương Mạn Ny.
“Diệp Mặc, chúc mừng nhá!”
Dương Mạn Ny nhìn thấy Diệp Mặc thì cười nói rất nhiệt tình.
Vừa rồi Dương Mạn Ny và Tô Ngọc Tình cũng đang nói đến chuyện của Diệp Mặc.
Diệp Mặc mỉm cười với Dương Mạn Ny, nói: “Còn sớm mà! Vừa mới bắt đầu thôi! Tuy rằng nhiều đơn đặt hàng, nhưng tốc độ sản xuất căn bản không theo kịp.”
Diệp Mặc cũng không ngờ sẽ có nhiều đơn đặt hàng như vậy.
“Dần dần sẽ xong mà!” Dương Mạn Ny cười nói.
“Đúng vậy!” Tô Ngọc Tình nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng noi: “. . . Chị Mạn Ny, hôm nay không trò chuyện nữa, chị đi ngủ sớm đi, ngủ ngon!”
Hai cô gái nói ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
“Anh mệt không? Anh đi tắm trước đi, bọn nhỏ ngủ rồi, anh không cần lo lắng đâu.”
Tô Ngọc Tình đi qua nắm tay Diệp Mặc rồi véo nhẹ một cái.
“Chuyện này có gì mệt đâu!”
Diệp Mặc nắm chặt bàn tay ngọc của nàng rồi cười khẽ.
“Vậy … vậy em chờ anh?” Tô Ngọc Tình khẽ cắn bờ môi đỏ, nhỏ giọng nói.
“Được!”
Tâm thần Diệp Mặc rung động, hắn gật đầu rồi nắm bàn tay của nàng chặt hơn.
“Thế. . . thế em đi thay quần áo khoác!. . . Chờ anh!”
Nàng mím môi cười một cái, rồi quay người rời đi.
Sau khi Diệp Mặc ra khỏi nhà tắm, thì Tô Ngọc Tình đã mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm và quyến rũ hơn bình thường rất nhiều.
Mãi đến hơn 2 giờ sáng thì hai người mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, Diệp Mặc vẫn dậy rất sớm, tinh thần rất phấn chấn.
Mười giờ hơn Tô Ngọc Tình mới dậy, nàng cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi, có chút lười biếng bất lực nên vẫn nằm trên giường, tôi hôm qua đúng là quá mệt.
“Đến cùng thì anh ấy học mấy thứ này ở đâu? Dường như càng ngày lại càng tốt hơn.”
Nàng nghĩ đến tình hình chiến đấu đêm hôm qua thì trên gương mặt xinh đẹp lại dâng lên hai áng mây đỏ.
Nàng nghĩ ngợi một lúc thì không khỏi lè lưỡi liếm bờ môi khô khốc.
“Hơi khát rồi!”
Tô Ngọc Tình xoay người, rót cốc nước ở tủ cạnh đầu giường, rồi uống mấy ngụm.
Nàng rửa mặt xong thì thay quần áo đi xuống nhà.
“Mấy ngày nữa em phải về Đế Kinh?”
Diệp Mặc đem bữa sáng lên cho nàng rồi hỏi.
“Em không biết, nhưng chắc vài ngày nữa thôi! Anh cứ tập trung vào công việc đi! Em sẽ bảo chị Mạn Ny đẩy lịch trình của em lên vài ngày nữa, vậy là em có thể ở lại thêm vài ngày rồi.” Tô Ngọc Tình lắc đầu nói.
Đáng nhẽ vài ngày trước nàng phải đi Đế Kinh rồi, nhưng nàng thấy Diệp Mặc rất bận rộn, cho nên nàng chuẩn bị ở nhà thêm vài ngày để chăm sóc các con.
“Ừm, được!” Diệp Mặc gật đầu.
Mấy ngày nữa công ty sẽ ổn định lại, khi đó hắn sẽ không bận rộn như này nữa.
Diệp Mặc chờ nàng ăn xong thì dọn dẹp một chút, sau đó mới đi ra ngoài.
Hắn vừa lại xe ra khỏi cổng Hồ Phỉ Thúy thì điện thoại di động đã vang lên.
Diệp Mặc thấy là Quan Tuyết gọi đến thì liền nhận máy.
“Không cung cấp hàng cho chúng ta nữa á? Có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Mặc nghe Quan Tuyết nói xong thì hơi giật mình.
Theo những gì Quan Tuyết nói, thì mấy nhà cung cấp nguyên liệu cho công xưởng đã đổi ý, họ không cung cấp hàng nữa, hoặc là tìm cớ để giữ hàng.
Hiện giờ, công xưởng không có nguyên liệu thì sẽ không sản xuất được.
“Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, giống như bọn họ đã thương lượng với nhau hết rồi vậy, hay là có người đỏ mắt, rồi phá hoại chuyện làm ăn của chúng ta từ trong bóng tối?”
Quan Tuyết ở đầu dây bên kia cau mày nói.
Diệp Mặc nghe xong thì cũng nhíu mày lại.
Chắc là Quan Tuyết đoán đúng rồi, đúng thật là có người giở trò xấu ở trong bóng tối.
Còn về phần là ai thì lại quá dễ đoán!
“Cô không cần lo lắng đâu, tôi sẽ xử lý chuyện này.” Diệp Mặc mỉm cười, an ủi một câu.
“A! Được!” Quan Tuyết ngơ ngác một chút rồi lên tiếng trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Diệp Mặc dần dần trầm xuống, trong hai con mắt híp lại có ánh sáng lạnh lẽo lập lòe.
Hắn suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Lý Lệ Quyên, bảo Lý Lệ Quyên chuẩn bị một phòng riêng, tối nay hắn sẽ mời khách qua đó ăn cơm.