“Có phải mụ đàn bà già kia biết rằng không sánh bằng em, cho nên mới mang người đến để hỗ trợ không?” Cô gái cười khanh khách, đắc ý đến mức vênh cái gương mặt nhọn xinh đẹp lên.
Từ Thiên Dật quay sang đánh giá cô gái ở bên cạnh một phen rồi cười.
Đã vài năm rồi anh ta không gặp người phụ nữ kia, cho nên cũng không biết hiện giờ ra sao, nhưng năm xưa, người phụ nữ kia hết sức xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn rất nhiều ngôi sao thần tượng, khi còn qua lại với nhau thì anh ta còn cảm thấy mình cực kỳ may mắn.
Nhưng tiếc là anh ta không phải là một người biết thỏa mãn, anh ta muốn nhiều hơn, mỹ nữ, tiền tài. . . anh đều muốn nhiều hơn, có thể nói rằng vĩnh viễn của không thỏa mãn.
Cho nên sau đó anh ta mới bỏ người phụ nữ kia, rồi quay đầu tìm con gái của một vị đại lão trong giới tài chính, dựa vào tầng quan hệ đó nên nhưng năm nay anh ta đã kiếm được không ít tiền, cũng coi như là thay hình đổi dạng, trở thành một nhân sĩ thành công chân chính.
Sau đó, anh ta lại vứt bỏ cô gái đó, quay đầu tim một cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp hơn.
Đàn ông mà, mãi mãi cũng sẽ yêu thích trẻ tuổi!
“Bảo bối, cô ta là đã 30 tuổi, già rồi, nói không chừng còn có nếp nhăn nơi khóe mắt ấy chứ, làm sao có thể so được với em!”
Từ Thiên Dật vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi đẹp của cô gái, cười nói.
Sau khi cô gái nghe xong thì lại cười đắc ý hơn.
Cô ta cảm thấy rất khó chịu với người phụ nữ đã qua lại với Thiên Dật nhiều năm, thậm chí hai người còn suýt kết hôn, cho nên lần này trở về, cô ta muốn gặp mặt một lần, để xem người phụ nữ này là hạng người gì.
Nhân tiện khoe khoang trước mặt người phụ nữ này một chút.
“Thiên Dật, anh nhớ phải mời cô ta tham gia hôn lễ của chúng mình đấy, để cho cô ta phải ghen tỵ và hâm mộ! Một mụ đàn bà già như vậy làm sao có thể xứng với Thiên Dật anh chứ! Chỉ có em mới xứng với anh!” Cô gái lại nói với vẻ đắc ý.
“Được được, nghe em hết!” Từ Thiên Dật nắm tay cô gái, gương mặt hiện lên vẻ cưng chiều.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Hai người liền nâng mắt lên nhìn về phía cửa phòng.
Một lát sau, cửa mở ra, ba bóng người đi vào.
Từ Thiên Dật đảo mắt nhìn một chút, lập tức ngẩn ngơ tại chỗ.
Người ngọc đi đầu mặc một bộ lễ phục màu đen bó sát cơ thể, dáng người vô cùng cao gầy và uyển chuyển.
Gương mặt thì xinh đẹp thành thục, tươi cười rạng rỡ, đẹp đến mức khiến cho người ta lóa mắt.
Mà Từ Thiên Dật đã quá quen thuộc gương mặt này.
Giờ phút này, tâm thần của anh ta vô cùng hoảng hốt.
Dường như người phụ nữ này không thay đổi chút nào, vẫn mỹ lệ và rung động lòng người như xưa, chỉ có khí chất và phong vận thì lại càng mê người và thanh thục hơn xưa.
Mặc kệ là khí chất hay là dáng người của cô gái bên cạnh mình thì đều kém người phụ nữ này quá nhiều.
Ánh mắt của Từ Thiên Dật chuyển qua, rơi xuống người ngọc ở bên cạnh, thì anh ta lại trở nên hoang hốt hơn.
Người ngọc này còn đẹp hơn trước kia nhiều, đẹp đến mức kinh tâm động phách như tiên nữ ở trên trời vậy.
Từ Thiên Dật nhìn đến mức thất thần.
Một lúc lâu sau anh ta mới dời mắt, nhìn qua người thanh niên đang ôm hai đứa bé, khi nhìn kỹ vào thì anh ta lại ngẩn ngơ, anh ta bị gương mặt đẹp trai đến mức không thể tin nổi này làm cho chấn động.
“Chẳng trách!” Từ Thiên Dật âm thầm nói thầm.
Dáng dấp đẹp trai như vậy, chẳng trách Tô Thiên Hậu cũng coi trọng.
Từ Thiên Dật nhìn chằm chằm một lúc, trong mắt tràn đầy vẻ ghen ghét, lại có thêm một chút khinh thường.
Mặc kệ là làng giải trí hay là giới tài chính, thì đám tiểu thịt tươi này đều là món đồ chơi mà thôi, chẳng có chút địa vị nào cả.
Lúc này, sắc mặt cô gái ở bên cạnh Từ Thiên Dật đã trầm xuống, đã có chút khó coi.
Ban đầu cô ta còn cảm thấy mình thắng chắc, đối phương chỉ là một mụ đàn bà già hoa tàn ít bướm mà thôi, cho nên rất đắc ý, nhưng bây giờ xem ra, mặc kệ là khí chất hay là dáng người thì đối phương đều hơn mình một bậc.
Điều khiến cô ta khó chịu hơn chính là ánh mắt của Từ Thiên Dật, ánh mắt của anh ta đã có chút ngốc trệ, hoảng hốt, giống như là đã bị hấp dẫn.
Cô ta hừ một tiếng, bàn tay nắm chặt lại, trong lòng cảm thấy rất tức giận.
Từ Thiên Dật phát hiện ra sắc mặt của cô ta liền vội vàng quay sang, nhỏ giọng dụ dỗ: “Bảo bối! Em đừng giận! Bảo bối là xinh đẹp nhất, người ta già như vậy rồi làm sao có thể so được với em!”
Lúc này sắc mặt của cô gái mới dễ nhìn hơn một chút.
Gian phòng không rộng lắm, cho nên anh ta nói nhỏ nhưng người khác vẫn có thể nghe thấy.
Dương Mạn Ny nhất thời lườm một cái.
Không đợi hai người này nói chuyện, cô đã trực tiếp đi qua, rồi kéo ghế ngồi xuống.
“Ngọc Tình, Diệp Mặc, qua đây ngồi đi!”
Sau đó, Dương Mạn Ny quay ra nói với hai người Diệp Mặc.