Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 558 - Chương 558: Lạc Băng Nhan: Diệp Tiên Sinh Còn Biết Nấu Ăn?

Chương 558: Lạc Băng Nhan: Diệp tiên sinh còn biết nấu ăn? Chương 558: Lạc Băng Nhan: Diệp tiên sinh còn biết nấu ăn?

“Michelin ba sao à!” Hội trưởng Kim gật đầu.

Nếu như là Michelin ba sao thì đúng là không tệ.

Đúng lúc này, một người đàn ông khoảng 30 tuổi ở phía sau Kim Chính Thái hừ một tiếng, rồi nói với vẻ khinh thường.

“Chỉ thế này. . . mà cũng có thể được đánh giá ba sao á?”

Sắc mặt của Lạc Băng Nhan nhất thời cứng đờ.

“Hoàn cảnh này thì cùng lắm là hai sao thôi!”

Người đàn ông kia liếc mắt nhìn trái phải một chút, rồi lại nói với vẻ khinh thường: “Chẳng lẽ Michelin ở Hoa quốc đều dễ dàng như vậy sao? Hay là trình độ cao nhất của các người chỉ có thế này? Nhà hàng ba sao của chúng tôi phải có kiến trúc mô phỏng của hoàng cung, như vậy mới xứng với ba sao!”

Người này nói xong còn vênh mặt lên, thần sắc rất kiêu căng.

Kim Chính Thái ở phía trước chỉ cau mày không vui, nhưng cũng không nói gì.

Dù sao thì những gì thư ký Park nói cũng là sự thật.

Hoàn cảnh của nhà hàng này đúng là không tệ, nhưng so với nhà hàng ba sao trong nước bọn họ thì lại kém rất nhiều, đó mới thật sự là quy cách tối cao, và hưởng thụ đãi ngộ tôn quý nhất.

Mấy người nước H còn lại đều gật đầu lộ ra vẻ tán đồng.

Lạc Băng Nhan nghe xong thì hơi khó chịu, nhưng không tiện phát tác.

Nàng chỉ mỉm cười xấu hổ nói: “Món ăn ở đâu rất ngon, lát nữa mọi người nếm thử thì sẽ biết, tuyệt đối không phải là ba sao giả!”

“Ôi! Có món ăn gì mà bọn tôi chưa được nếm qua chứ!” Park Soon Jae nói với giọng the thé, thần sắc vẫn khinh thường như cũ.

Lạc Băng Nhan hơi cau mày lại.

Nàng cảm thấy vị thư ký Park này hơi vô lễ.

Kim Chính Thái cũng quay sang quát nhẹ một tiếng: “Thư ký Park!”

Bữa cơm này là tổng giám đốc Lạc mời khách, cũng không thể để cho người ta khó chịu chứ!

Park Soon Jae bĩu môi, nhưng không nói gì nữa.

“Lạc tiểu thư, mời đi bên này!”

Nhân viên phục vụ tiến lên đón, sau đó dẫn đoàn người đi vào một gian phòng riêng đã đặt trước.

“Ban đầu nhà hàng này không được đánh giá sao, nhưng năm ngoái bọn họ đã có một vị đầu bếp rất lợi hại, khiến cho trình độ của nhà hàng tăng lên nhiều, cho nên mới được đánh giá ba sao, rất nhiều người đều gọi vị đầu bếp kia là Trù Thần.”

Lạc tiểu thư vừa đi vừa giới thiệu.

Khi nhắc đến vị đầu bếp thần bí kia thì nàng lai jmimr cười.

Vị đầu bếp này được đồn đại rất thần kỳ, nàng còn nghe nói rằng người này chỉ mới hơn 20 tuổi, nhưng nàng không tin chuyện này lắm.

Nàng cũng rất tò mò về vị đầu bếp này, nhưng đến giờ vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.

Đám bạn của nàng cũng thường xuyên ăn ở đây, nhưng cũng chưa ai được gặp vị đầu bếp đó.

“Trù Thần?” Kim Chính Thái khẽ giật mình, rồi lại bật cười.

Anh ta cảm thấy xưng hô như vậy thì hơi quá rồi, một nhà hàng như này thì có thể có nhân vật được gọi là Trù Thần sao?

Theo Kim Chính Thái, thì những nhân vật lợi hại nhất của Hoa quốc đều tập trung ở Đế Kinh! Bên đó có rất nhiều đại sư quốc yến, khi anh ta đi công tác ở Đế Kinh thì cũng đã được thưởng thức tay nghề của mấy vị đại sư đó.

Park Soon Jae ở phía sau cũng cười.

“Chỉ bằng nơi này mà cũng có Trù Thần à?” Park Soon Jae cười khẩy.

Lạc Băng Nhan cau mày lại, nói với vẻ không vui: “Mọi người đều nói như vậy!”

“Lạc tiểu thư, nếu như cô nói là thật thì trưa nay chúng ta nếm thử tay nghề của vị Trù Thần này đi!” Kim Chính Thái cười nói.

Anh ta cũng không tin lời này lắm, sợ rằng đây là mánh lới của nhà hàng thôi.

“Hội trưởng Kim, tôi cũng muốn nếm thử, nhưng tiếc là vị này không làm đồ ăn cho khách đâu.” Lạc Băng Nhan lắc đầu.

“Đây là quy củ gì?” Kim Chính Thái giật mình, cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Tôi cũng đã hỏi rồi, nhưng người của nhà hàng đều nói như vậy.” Lạc Băng Nhan mỉm cười: “Không tin thì anh thử hỏi vị này xem.”

Lạc Băng Nhan nói xong thì chỉ về phía nhân viên phục vụ.

“Thật xin lỗi mấy vị!” Nhân viên phục vụ quay người, áy náy nói: “Vị đầu bếp kia sẽ không làm đồ ăn cho khách, mà chỉ thỉnh thoảng đến đây hướng dẫn cho đầu bếp của chúng tôi thôi.”

Ngày nào cũng có khách hỏi chuyện này, cho nên nhân viên phục vụ cũng đã quen thuộc.

“Ha ha! Thôi đi, đừng khoác lác!” Park Soon Jae lại cười.

Lạc Băng Nhan đã thấy hơi tức giận, nhưng cũng không phản bác được, dù sao thì nàng cũng cảm thấy đây là mánh lới của nhà hàng này.

Hội trưởng Kim cũng mỉm cười, đang định khuyên giải hai người.

Thì đúng lúc này, có một tiếng quát vang lên ở cách đó không xa: “Mạnh miệng thật đấy!”

Đoàn người đang định đi vào trong phòng thì đều dừng bước lại.

Sau đó, bọn họ cùng nhau quay đầu nhìn qua.

Sau khi thấy rõ người đến thì bọn họ đều giật mình.

Nhất là Lạc Băng Nhan, đôi mắt xinh đẹp của nàng mở to ra, giống như không dám tin tưởng vậy, nhưng sau đó, thì trên gương mặt xinh đẹp của nàng đã lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Đây chẳng phải là Diệp tiên sinh sao!

Tại sao Diệp tiên sinh lại ở chỗ này?

Đúng rồi, chắc là anh ấy cũng đến đây ăn cơm!

“Là anh ta!”

Lâm Khê ở sau lưng Lạc Băng Nhan cũng giật mình, gương mặt hiện lên vẻ bất ngờ.

Rất lâu rồi cô không gặp người này, lần gần nhất gặp mặt là ở sân bay, tại sao cô lại cảm thấy người này lại đẹp trai hơn rồi nhỉ!

Sau đó, Lâm Khê lại quay sang liếc nhìn tổng giám đốc của mình, rồi thầm nói: Quả nhiên.

Ngày thường thì tổng giám đốc Lạc của mình giống như một tòa núi băng vậy, nhưng khi nhìn thấy Diệp tiên sinh thì núi băng lập tức bị hòa tan, chỉ cần nhìn ánh mắt của tổng giám đốc Lạc là biết ngay trong lòng cô ấy đang vui vẻ đến mức nào!

Bình Luận (0)
Comment