“Đúng là không tồi!”
Trong lòng Diệp Mặc cũng thấy hơi vui vẻ.
Một tập đoàn an ninh và vệ sĩ như vậy có tác dụng rất lớn, lúc trước hắn hơi bận tâm đến an nguy của Ngọc Tình, còn từng để người của Thiên Hành đi theo bảo vệ, nhưng người của Thiên Hành chỉ là người bình thường, không thể so sánh được với vệ sĩ chuyên nghiệp.
“Tổng bộ ở Đế Kinh à! Qua mấy ngày nữa về Đế Kinh thì đi xem một chút vậy!”
Diệp Mặc kiểm tra vị trí của tổng bộ tập đoàn, thì thấy ở ngay tại khu vực nội thành Đế Kinh.
Sau đó, Diệp Mặc nhận điện thoại của Tô Ngọc Tình, hai người trò chuyện về công việc một chút, rồi hắn tiếp tục live stream đến hai giờ đêm.
Diệp Mặc đứng lên pha chén trà, rồi lại tiếp tục làm việc.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Mặc cũng chỉ live stream, khi rảnh rỗi thì chạy đến khách sạn và công xưởng, đồng thời còn không quên để ý đến tình hình của thị trường chứng khoán trong nước, nhất là tình hình của quỹ ngân sách Thiên Hồng.
Ngày hôm nay, hắn lại đến khách sạn, Lý Lệ Quyên vừa nói cho hắn biết, sáng nay Kỷ tiểu thư đã bay về Đế Kinh rồi.
“Nhà hàng sắp khai trương rồi à?” Diệp Mặc hơi giật mình.
“Kỷ tiểu thư nói là sắp rồi, còn nhờ tôi chuyển lời cho ngài nữa! Hai ngày nữa, mấy đầu bếp kia cũng trở về Đế Kinh rồi.” Lý Lệ Quyên cười nói.
“Được rồi!” Diệp Mặc gật đầu, sau đó nhờ Lý Lệ Quyên chăm sóc hai đứa bé, còn hắn thì đi vào nhà bếp.
Hắn cũng khá hài lòng với đám đầu bếp này, bọn họ học tập rất nghiêm túc, cho nên tiến bộ cũng khá nhanh.
Hôm sau, Lý Vũ Bằng mang Lưu Tiểu Đồng đến phòng làm việc.
Hai người còn mang theo rất nhiều quà cho hai đứa bé.
Có vẻ như Lưu Tiểu Đồng rất thích hai đứa nhóc này, cho nên ôm hôn rất lâu, Diệp Mặc pha trà xong thì hỏi đến chuyện hôn lễ của hai bọn họ, Lý Vũ Bằng còn hỏi hắn khi nào sẽ kết hôn, Diệp Mặc chỉ mỉm cười.
Hắn và Tô Ngọc Tình bây giờ cũng không khác gì kết hôn cả, còn về phần đi đăng ký và tổ chức hôn lẽ thì chưa vội, hai người cũng đã bàn bạc chuyện này rồi.
Khi hắn nói chuyện với cha mẹ vợ, thì hai ông bà đều có ý thúc giục hắn và Ngọc Tình đi đăng ký kết hôn, có điều hắn và Ngọc Tình chưa vội lắm, dù sao thì Ngọc Tình cũng rất nổi tiếng, coi như len lét đi đăng ký thì cũng có nguy hiểm bị lộ ra, đến lúc đó lại sẽ có phong ba bão táp.
Hai người Lý Vũ Bằng ngồi chơi một lúc rồi mới rời đi.
Rất nhanh, hai ngày nữa đã trôi qua.
Sáng sớm hôm nay, Diệp Mặc dậy sớm sắp xếp một chút, sau đó mang theo hai đứa bé lên xe của hàng không Thần Tinh, tiến đến sân bay.
Hôm qua, Ngọc Tình đã hoàn thành công việc ở ngoài, cho nên đã trở về Đế Kinh.
……
Lệ Cung Uyển, trước cửa biệt thự.
Diệp Mặc bước xuống xe, ngước mắt lên nhìn trời thì không khỏi cười nói: “Thời tiết đẹp quá!”
Khi hắn vừa xuống máy bay thì trời hơi âm u, nhưng bây giờ thì mặt trời đã xuất hiện, ánh nắng rất ấm áp.
Diệp Mặc lại nhìn thấy trong khu biệt thự có rất nhiều hoa nở, hắn nhẹ nhàng hít hà một hơi, lập tức có thể ngửi thấy hương thơm nồng đậm của rất nhiều loài hoa.
Tài xế chuyển hành lý xuống rồi mới lái xe rời đi.
Diệp Mặc đứng ở cổng chính một lúc, rồi mới ôm hai đứa bé đi vào nhà.
Hắn đứa hai đứa bé vào trong nhà trước, rồi mới quay ra đem hành lý vào.
“Chỉ ăn mấy thứ này thôi à!”
Khi Diệp Mặc đi vào nhà bếp, thì thấy một số bao bì Hamburger ở trong thùng rác, hiển nhiên là tối hôm qua hai cô gái đã ăn những thứ này.
Hắn dọn dẹp nhà bếp một chút, sau đó ôm hai đứa bé bước nhẹ nhàng lên cầu thang.
Két két!
Diệp Mặc mở cửa phòng ngủ chính rất nhẹ nhàng.
Chiếc màn cửa nặng nề đã che đi ánh nắng ở bên ngoài, cho nên căn phòng khá tối.
Người ngọc ở trên giường thì vẫn ngủ say.
Nàng đang nằm nghiêng, gương mặt thì hướng về phía cửa, trên người có một chiếc chăn rất mỏng, một nửa đùi ngọc trắng như tuyết đã lộ ra bên ngoài chăn.
Mái tóc đen nhánh rối tung che khuất nửa gò má.
Mặc dù chỉ nhìn thấy một nửa nhưng gương mặt này vẫn hết sức xinh đẹp và cực kỳ long lanh, rung động lòng người.
Diệp Mặc đi qua ngồi xuống bên giường, rồi đưa mắt quan sát gương mặt xinh đẹp này.
Dường như nàng đang nằm mơ thứ gì đó, nên thỉnh thoảng hàng lông mi thật dài lại run run, hai bờ môi đỏ căng mọng và nở nang cũng mấp máy, nhìn trông hết sức mê người.
Diệp Mặc nhìn thấy cảnh này thì mỉm cười đầy trìu mến.
Sau đó, hắn thả hai đứa bé ở trong ngực xuống giường.
Cái đệm hơi mềm, nên nhất thời hai đứa bé không đứng vững được, liền đặt mông ngồi xuống, sau đó hai đứa bé dùng cả tay cả chân để bò về phía nàng, hai cặp tay nhỏ leo lên trên cơ thể của nàng, trong miệng hai đứa nhóc còn hô hào những tiếng mẹ mẹ, giọng nói tràn đầy ngây ngô và đáng yêu của trẻ nhỏ.
Tô Ngọc Tình ưm một tiếng.
Nàng mở đôi mắt đẹp ra, sau khi nhìn thấy Diệp Mặc thì nhất thời giật mình, tiếp theo trong mắt đã lóe lên một tia sợ hãi lẫn vui mừng.