“Anh đến rồi à!” Nàng chống người dậy, ngạc nhiên kêu lên.
Khi nhìn thấy hai đứa bé đang muốn bò lên người mình thì nàng lại cười rực rỡ hơn, trở mình một cái, rồi vươn tay ra ôm hai đứa bé vào ngực.
Chiếc chăn mỏng trên người nàng trượt xuống, da thịt trơn bóng và trắng như tuyết của nàng lập tực bại lộ ra không khí.
Đường cong của nàng thì càng thêm ưu mỹ, vai như đao tước, cổ như Thiên Nga, bên dưới là hai chiếc xương quai xanh xinh đẹp, khiến cho người ta một một loại cảm giác gầy gò.
Nhưng xuống thêm một chút thì lại là một mảnh đẫy đà trắng lóa như tuyết.
Hai ngọn núi sừng sững, kinh người.
Vòng eo của nàng thì săn chắc, mềm mại như rắn nước, nếu như không nói thì không ai nhận ra nàng đã sinh hai đứa bé.
“Để mẹ thơm thơm một cái nào!”
Nàng hôn hai đứa bé mấy cái liền, chọc cho hai đứa bé không ngừng cười khanh khách.
Chỉ mới xa nhau được 10 ngày, mà nàng đã cực kỳ nhớ hai đứa bé, đến cả lúc mơ cũng nhớ đến hai đứa bé.
Đương nhiên là nàng cũng rất nhớ Diệp Mặc!
Sau khi hôn hít hai đứa bé xong, thì nàng lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mặc, rồi nhếch miệng cười rạng rỡ.
Sau đó, nàng lại nghiêng người, mang theo một làn gió thơm tiến lại gần trước mặt Diệp Mặc, hai bờ môi đỏ đóng dấu lên gương mặt của hắn một cái.
Sau khi lùi lại sau, thì nàng dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc không chớp mắt, có chút động tình nói: “Em rất nhớ anh đấy!”
“Anh cũng rất nhớ em!”
Diệp Mặc vươn tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp rung động lòng người này, rồi chậm rãi hôn lên.
“Ô!” Một tiếng than nhẹ vang lên.
Một lúc lâu sau thì hai người mới tách ra.
Trên gương mặt xinh đẹp của Tô Ngọc Tình đã hơi đỏ lên, đôi con ngươi đẹp và tươi sáng cũng đã nhuận nước.
“Mấy giờ rồi nhà!” Dường như nàng nghĩ đến điều gì đó nên vội vàng hỏi giờ.
Diệp Mặc đã đến rồi, thì chắc phải khá muộn rồi! Đừng bảo là nàng ngủ một giấc đến chiều luôn rồi nhé!
“Mời mười rưỡi thôi!” Diệp Mặc mỉm cười, dịu dàng nói.
“Sớm thế cơ à!” Tô Ngọc Tình hơi giật mình kinh ngạc, sau đó lại cười xấu hổ: “Cũng không sớm lắm! Chỉ là tối hôm qua em và chị Mạn Ny ngủ hơi muộn, chị Mạn Ny cứ kéo em cày phim, mãi cho đến hai ba giờ sáng mới đi ngủ.”
“Em nằm thêm một lát đi, anh đi làm cơm!” Diệp Mặc đứng lên nói.
“Ừm!”
Tô Ngọc Tình gật đầu, rồi ôm hai đứa bé nằm xuống.
Diệp Mặc đi xuống nhà, mở tủ lạnh ra xem, nguyên liệu nấu ăn cũng không ít, xem ra hai cô gái vừa mua hôm qua, hắn chọn vài thứ rồi bắt đầu bận rộn.
Mười một giờ hơn, Dương Mạn Ny đi ra, có vẻ như cô vẫn còn buồn ngủ, nên vừa đi vừa ngáp.
“Thơm quá!”
Dương Mạn Ny khoác một chiếc áo ngủ để che đi cơ thể nở nang và uyển chuyển, nhưng cặp đùi đẹp thon dài, trắng như tuyết lại lộ ra ngoài.
“Anh về từ bao giờ thế?”
Dương Mạn Ny giẫm trên đôi dép lê đi qua, dáng người uyển chuyển lắc lư, lên xuống, tạo thành những gợn sóng mê người.
“Mới được một lúc!”
Diệp Mặc cũng không ngẩng đầu lên, mà tập trung vào việc làm cơm.
Phừng!
Hắn cầm một chai rượu gia vị lên, rồi tưới vào trong chảo, ánh lửa lập tức bừng lên.
Dương Mạn Ny thì mở tủ lạnh, lấy một chai nước ra uống.
Khi nhìn thấy Diệp Mặc đang chăm chú làm cơm thì cô lại nhếch môi cười.
Lại có thể cọ cơm rồi, tốt quá!
Mười ngày ở bên ngoài, cứ mỗi khi ăn cơm thì cô và Ngọc Tình đều nhớ đến tài nghệ nấu nướng của Diệp Mặc.
Dương Mạn Ny về phòng rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo khác rồi mới đi ra phòng khách, rồi lại bắt đầu trang điểm.
Sau khi Diệp Mặc làm xong một món, thì mang lên bàn, bỗng nhiên hắn nghĩ đến thứ gì nên hỏi một câu: “Công ty của các cô có hay mời vệ sĩ không?”
“Vệ sĩ?” Dương Mạn Ny hơi giật mình kinh ngạc rồi nói: “Có mời chứ, chẳng qua là, bình thường thiam các hoạt động và sô diễn thì ban tổ chức sẽ mời vệ sĩ, nếu như ban tổ chức không mời thì công ty sẽ mời, dù sao cũng có nhiều người, nên công ty cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Anh không biết Ngọc Tình có rất nhiều fan cuồng à, hai năm trước còn có một fan cuồng gửi thư đòi kết hôn với Ngọc Tình, sau này còn phải báo cảnh sát nữa.”
“À đúng rồi, anh hỏi chuyện này để làm gì?”
“Không có gì, tôi chỉ hơi lo lắng cho Ngọc Tình thôi!” Diệp Mặc cười nói.
“Không có gì đâu, có tôi ở đây thì không ai có thể tổn thương bảo bối Ngọc Tình cả!” Dương Mạn Ny vỗ vỗ bộ ngực căng phồng của mình, rồi tự tin nói.
Diệp Mặc cũng không hỏi nữa, mà tiếp tục làm cơm.
Nửa tiếng sau, Tô Ngọc Tình rửa mặt xong, nàng thay quần áo và trang điểm nhẹ một chút, sau đó mới ôm hai đứa bé đi xuống nhà.
“Ai ui! Hai bảo bối nhỏ của dì! Để dì Dương bế một lát nào!”
Dương Mạn Ny vội vàng tiến lên, giành lấy hai đứa bé trong ngực Tô Ngọc Tình.
“Ăn cơm thôi!”
Diệp Mặc làm xong cơm, dọn lên bàn, rồi hô lên một tiếng.
Hôm nay hai cô gái không có nhiều việc lắm, cho nên ăn cơm xong thì hai cô gái dẫn hai đứa bé ra ngoài đi dạo ở trong khu biệt thự một chút, khi trở về thì Diệp Mặc tiễn hai cô gái lên xe đi làm.
Khi trở lại phòng, thì Diệp Mặc mở app thị trường chứng khoán ra giao dịch tiền ảo ra xem.