Diệp Mặc uống một ngụm trà, rồi ngẩng đầu nhìn vào màn hình máy tính.
Hắn đang sử dụng kỹ năng Tuệ Nhãn.
“Hử?”
Một giây sau, Diệp Mặc hơi giật mình, hắn còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì kết quả vẫn như vậy, tất cả cổ phiếu đều có xu thế giảm, hơn nữa lại còn giảm rất nhiều, có những cố phiếu còn giảm đến tận 40 - 50%.
Hít!
Diệp Mặc hít một hơi khí lạnh.
Đây là sắp. . . khủng hoảng cổ phiếu rồi à!
Diệp Mặc cau mày lại, sắc mặt cũng đã ngưng trọng hơn.
Khủng hoảng cổ phiếu cũng xảy ra thường xuyên, nhưng lần này thì sẽ khá nghiêm trọng.
Nhưng mà cũng may, hắn không ném nhiều tiền vào thị trường chứng khoán trong nước, còn mấy loại cổ phần của Võng Dật, âm nhạc Penguin, Weibo. . . thì hắn không động vào, cho nên chỉ cần kịp thời bán ít cổ phiếu trong tay đi thì sẽ không bị ánh hưởng nhiều lắm.
“Có lẽ đây. . . cũng là một cơ hơi!”
Bỗng nhiên, thần sắc Diệp Mặc khẽ động.
Hắn vẫn đang suy nghĩ biện pháp đối phó quỹ ngân sách Thiên Hồng, nhưng đối phương toàn đầu tư vào những công ty uy tín trong nước, cho nên không dễ dàng ra tay như tiền ảo.
Mà có lẽ lần khủng hoảng cổ phiếu này sẽ là một cơ hội tốt.
“Tập đoàn sản xuất rượu Nhân Hòa à!”
Ánh mắt của Diệp Mặc quét xuống dưới, lập tức tìm thấy cổ phiếu của tập đoàn này.
Quỹ ngân sách Thiên Hồng đã ném không ít tiền vào tập đoàn Nhân Hòa này, cổ phiếu của tập đoàn cũng tăng đều theo thời gian, nhưng lần này nó sẽ giảm rất mạnh, phải giảm gần một nửa, mà sau khi giảm mạnh thì lại không tăng nổi.
Việc hắn cần làm, chỉ là đẩy cổ phiếu này một chút, để hấp dẫn quỹ ngân sách Thiên Hồng lại ném tiền vào.
Như vậy thì bọn họ sẽ có tổn thất lớn hơn.
Sau khi suy nghĩ một phương án hoàn chỉnh, thì Diệp Mặc mới bắt đầu hành động.
……
Trong một sân Golf ở Đế Kinh, Từ Thiên Dật mặc một chiếc quần thể thao, áo Polo, tay cầm gậy vung lên, đánh của bóng vào trong lỗ.
Từ Thiên Dật cười đắc ý, anh ta đang định chúc mừng một chút thì điện thoại di động ở trên người anh ta vang lên.
Từ Thiên Dật cầm lên xem, khi thấy là điện thoại của công ty thì liền nghe máy.
Bây giờ anh ta đã có một đống cấp dưới để phân tích và làm việc, không cần phải nhìn chằm chằm vào như xưa nữa, nhưng có rất nhiều quyết định đều cần anh ta phải mở miệng đồng ý, cho nên anh ta không thể không nhận cuộc điện thoại này.
“Tập đoàn Nhân Hòa lại tăng rồi à?”
Sau khi nghe máy, thì Từ Thiên Dật lại mỉm cười, anh ta cũng không thấy bất ngờ lắm.
Tập đoàn Nhân Hòa này đã tăng đều hơn một năm rồi, là một cổ phiếu khá ưu tú, cho nên anh ta đã ném không ít tiền vào đó, cũng dựa vào cổ phiếu này mà kiếm được không ít tiền.
“Vậy thì bán hai cổ phiếu đang giảm nhẹ đi, rồi mua hết Nhân Hòa cho tôi!” Sau khi suy nghĩ một chút thì Từ Thiên Dật nói.
Nửa tháng trước anh ta đã đạp phải một cái hố to, bản thân thua lỗ mấy chục triệu thì đã đành, lại còn để quỹ ngân sách thua lỗ mấy trăm triệu nữa, vì thế anh ta đã bị rất nhiều cổ đông quở trách, đám đại lão ném tiền cho anh ta cũng rất không hài lòng.
Mấy ngày này đúng là khá gian nan.
Nhưng mà cũng may, trước kia anh ta vẫn còn có chút uy tín và danh dự, cho nên sau nhiều lần hứa hẹn thì anh ta cũng qua được cửa ải này.
Nhưng mà, anh ta nhất định phải kiếm lại mấy trăm triệu đã thua lỗ kia, như vậy mới có thể khiến cho đám đại lão kia hài lòng.
Vừa hay cổ phiếu của Tập đoàn Nhân Hòa đang có xu thế tăng mạnh, cho nên có thể ném thêm chút tiền, để kiếm thêm một chút.
“Được rồi!”
Sau khi nói thêm vài câu thì Từ Thiên Dật mới cúp điện thoại, rồi nhét điện thoại di động vào trong túi quần.
Đúng lúc này, dường như anh ta lại nghĩ đến chuyện gì đó cho nên sắc mặt trở nên hơi khó coi.
Đến bây giờ, Từ Thiên Dật vẫn chưa đoán ra được, là do bản thân mình xui xẻo, hay là . . . tên nhãi kia gài bẫy mình, có một lần anh ta có khuynh hướng cái sau hơn, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, bởi vì tên nhãi kia không thể lợi hại như thế được.
Hơn nữa, mình cũng không trêu chọc tên đó, lại còn rất nhiệt tình với tên đó nữa, theo lý thuyết thì tên đó sẽ không có động cơ này.
“Thôi bỏ đi!”
Sau khi suy nghĩ một lát, thì Từ Thiên Dật lắc đầu, đem những ý nghĩ này vứt ra khỏi não.
Tất cả đều đã qua rồi, không cần thiết phải xoắn xuýt nữa.
Dù sao, mình cũng sẽ không có quan hệ gì với tên nhãi kia nữa.
“Ông chủ Từ, quả bóng vừa rồi rất hay đấy!”
Bên cạnh Từ Thiên Dật còn có mấy người, tất cả đều là đàn ông trung niên 40 50 tuổi, tuy rằng mấy người này ăn mặc khá bình thường, nhưng trên tay lại đeo đồng hồ nổi tiếng và đắt đỏ, có thể thấy bọn họ đều là những người rất giàu có.
Từ Thiên Dật nghe thấy thế thì cười to: “Ha ha! Tạm được! Tạm được thôi!”
Sau đó thì cười cười nói nói với mấy người này.