Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 567 - Chương 567: Từ Thiên Dật: Lại Là Tên Này!

Chương 567: Từ Thiên Dật: Lại là tên này! Chương 567: Từ Thiên Dật: Lại là tên này!

Tô Ngọc Tình nhìn thấy Dương Mạn Ny đi ra thì đi qua ôm eo Diệp Mặc, nũng nịu nói: “Anh đang làm món gì thế?”

Diệp Mặc mở nắp ra cho nàng xem.

“Ừm! Thơm quá!” Tô Ngọc Tình nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo hít hà một hơi, rồi thán phục nói.

Nàng cứ ôm Diệp Mặc như vậy, rồi còn tựa gương mặt lên vai của hắn, hai người sến súa một lúc rồi, rồi nàng mới đi ra phòng khách chơi với hai đứa bé.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc tiếp tục live stream một lúc, đến mười giờ hơn thì hắn mới kết thúc rồi đi lên nhà ngủ.

Sáng hôm sau, Diệp Mặc tiễn hai cô hai đi làm, rồi gọi một chiếc xe, sau đó mang hai đứa bé đi ra ngoài.

Hắn đi đến tổng bộ của bệnh viện Nhân Hoa trước, rồi lại đi đến tập đoàn châu báu Linh Tú.

Sau đó, hắn lại đi đến khách sạn Bảo Duyệt.

Nhà hàng của khách sạn đã được cải cách và sửa sang rất tốt, vài ngày nữa là có thể khai trương được rồi, đến khi đó chắc cũng có thể được đánh giá Hắc Trân Châu hai sao, có lẽ còn có thể cầm Michelin một sao nữa, trình độ như vậy cũng coi như không mất mặt.

Quản lý La dẫn Diệp Mặc đi xem nhà hàng xong, thì bỗng nhiên cười nói: “Chủ tịch Diệp, vị ngôi sao họ Cao kia lại hỏi ngài đấy!”

“Ngôi sao họ Cao?” Diệp Mặc khẽ giật mình.

“À!” Sau đó, thf Diệp Mặc lại bừng tỉnh.

Hóa ra là Cao Mỹ Hồng!

“Cô ta tìm tôi làm gì?” Diệp Mặc hỏi với vẻ kinh ngạc.

“Chuyện này. . .” Quản lý La cười gượng một tiếng.

Chuyện này chẳng phải rất rõ ràng rồi sao!

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ không quan tâm đến Cao Mỹ Hồng của Chủ tịch Diệp, thì anh ta không dám nói rõ, lần trước Chủ tịch Diệp còn không cho Cao Mỹ Hồng chút mặt mũi nào.

Theo Quản lý La thì Cao Mỹ Hồng cũng rất có mị lực, không chỉ có dung mạo xinh đẹp và gợi cảm, lại còn là một ngôi sao lớn nữa, nhưng có lẽ trong mắt những nhân vật như Chủ tịch Diệp thì chẳng đáng là gì.

Quản lý La suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Cũng không có gì, cô ấy chỉ hỏi khi nào Chủ tịch Diệp đến, còn bảo tôi rằng khi nào ngài đến thì nói cho cô ấy một tiếng.”

Diệp Mặc nhìn Quản lý La một cái rồi bình tĩnh nói: “Không cần thiết!”

“Vâng vâng!” Quản lý La vội vàng gật đầu đồng ý.

“Anh phải chú ý vệ sinh của khách sạn và nhà hàng, chuyện này rất quan trọng đấy, nhất định phải làm cho tốt.” Diệp Mặc lại nhìn một chút rồi dặn dò.

“Vâng! Ngài yên tâm!” Quản lý La vội vàng lên tiếng.

Lúc này đã là giữa trưa, cho nên Diệp Mặc dứt khoát ăn cơm ở khách sạn luôn, sau khi cho hai đứa bé ăn no thì hắn mới rời đi.

Lên xe, Diệp Mặc nói với tài xế: “Đi tòa nhà Hoa Thiên!”

Trạm tiếp theo của Diệp Mặc là tập đoàn Hoa Thiên An Phòng.

Hắn cảm thấy rất hứng thú với lĩnh vực an ninh và vệ sĩ này.

Tài xế trả lời một câu, rồi bắt đầu di chuyển.

Khoảng tầm 10 phút đồng hồ sau, chiếc xe dừng lại trước cổng một tòa nhà cao tầng.

“Cao phết nhỉ!”

Diệp Mặc mang hai đứa bé xuống xe, ngước mắt lên xem thì hơi kinh ngạc.

Tòa nhà này phải cao 200 mét, tuy rằng không so được với Song Tử Tháp của hắn nhưng cũng coi là một tòa nhà cao tầng chọc trời rồi, mà cả tòa nhà này đều thuộc về tập đoàn Hoa Thiên An Phòng.

“Không tồi!” Diệp Mặc đánh giá một phen, rồi cười khẽ một tiếng.

Hắn đặt hai đứa bé vào xe đẩy, sau đó đẩy xe đi về phía tòa nhà.

Lúc này, có một chiếc Bentley dừng lại ở trước tòa nhà.

Có hai người một nam một nữ đang ngồi ở phía sau.

Nam thì mặc một bộ âu phục màu xanh lam, trên gương mặt trắng trẻo đẹp trai còn đeo một chiếc kiếng gọng vàng, nhìn trông khoảng tầm 30 tuổi, có một loại khí chất nhã nhặn.

Còn nữ thì có gương mặt xinh đẹp và tinh xảo, có vài phần khí chất của hot girl trên mạng.

Hai người này chính là Từ Thiên Dật và Triệu Nhất Mạn.

Giờ phút này, Từ Thiên Dật đang cầm điện thoại trên tay, thần sắc thì rất lo lắng và khẩn trương.

Những cổ phiếu anh ta đã mua vẫn đang giảm không ngừng, nhất là cổ phiếu của Tập đoàn Nhân Hòa thì đã giảm hơn 40% trong hai ngày rồi.

Hai tay Từ Thiên Dật run rẩy, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

“Thiên Dật, anh đừng có vội! Nhất định sẽ tăng lại mà!” Triệu Nhất Mạn nắm tay của Từ Thiên Dật, rồi an ủi vài câu.

“Ừm!”

Từ Thiên Dật ngẩng đầu lên nhìn Triệu Nhất Mạn một cái, rồi mỉm cười.

Anh ta cũng cảm thấy sẽ tăng lên một chút, như vậy thì tổn thất của anh ta sẽ nhỏ hơn, nhưng lúc này, anh ta vẫn phải ứng phó với đám đại lão đang nổi giận vì thua lỗ quá nhiều.

“Ông chủ, đã đến Hoa Thiên rồi!” Tài xế đỗ xe xong thì nhắc nhớ.

“Đi thôi!”

Từ Thiên Dật mở cửa bước xuống xe.

Anh ta hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại, sau đó chuẩn bị đi vào trong, nhưng đúng lúc này, anh ta vô tình nhìn thấy một người đang đẩy xe đẩy dành cho trẻ sơ sinh đi về phía tòa nhà.

Bóng người này có vài phần quen thuộc!

“Là tên kia!”

Sau khi nhìn kỹ lại thì sắc mặt của Từ Thiên Dật đã thay đổi

Đây chẳng phải tên nhãi kia sao!

Tại sao tên này lại ở đây?

Từ Thiên Dật xì một tiếng khinh miệt, nhỏ giọng mắng: “Xúi quẩy!”

Triệu Nhất Mạn cũng nhìn theo ánh mắt của Từ Thiên Dật, sau đó gương mặt của cô ta cũng thay đổi, lộ ra vài phần chán ghét.

Chính người này đã hại Thiên Dật thua lỗ mấy chục triệu!

Bình Luận (0)
Comment