Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 568 - Chương 568: Diệp Mặc: Gọi Tổng Giám Đốc Ngô Của Các Người Xuống Đây Trước Đi!

Chương 568: Diệp Mặc: Gọi tổng giám đốc Ngô của các người xuống đây trước đi! Chương 568: Diệp Mặc: Gọi tổng giám đốc Ngô của các người xuống đây trước đi!

Triệu Nhất Mạn cắn bờ môi đỏ, nhỏ giọng trách mắng: “Tên khốn khiếp này!”

Ngày hôm đó, cô ta định khoe khoang trước mặt mụ đàn bà già kia một chút, kết quả là tên này xuất hiện, thành ra cô ta bị mụ đàn bà già kia khoe khoang một trận, khiến cho cô ta hết sức tức giận.

Sau đó tên này lại hại Thiên Dật tổn thất mấy chục triệu, đến cả quỹ ngân sách cũng bị thua lỗ theo.

“Tại sao người này lại ở đây?” Triệu Nhất Mạn cau mày, hừ một tiếng.

“Theo anh thì tên này có mục đích giống chúng ta đấy!” Từ Thiên Dật hơi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên khóe môi anh ta nhếch lên, nhìn có vẻ rất hả hê.

Tòa nhà trước mặt chính là Tòa nhà Hoa Thiên, là tổng bộ của công ty an ninh và vệ sĩ lớn nhất thành phố, hai người họ đến đây là để thuê vệ sĩ, hiển nhiên mục đích của tên này cũng giống như bọn họ.

Tên nhãi này mới chỉ có 24 25 tuổi, thì đào đâu ra nhiều tiền như vậy, nhất định là bám váy Tô Thiên Hậu, rồi quen biết vài đại lão, sau đó lại xoay tiền của đám đại lão để đầu tư.

đúng là tên này khá lợi hại trong lĩnh vực tiền ảo, nhưng ở trên phương diện cổ phiếu thì vẫn phải ngã sấp mặt thôi.

chỉ sợ tên nhãi này cũng thua không ít tiền trong lần khủng hoảng cổ phiếu này.

Từ Thiên Dật vừa nghĩ đến chuyện không phải chỉ một mình mình thê thảm, thì tâm trạng của anh ta lập tức tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút vui sướng.

Triệu Nhất Mạn nghe thấy thế thì hoi giật mình, sau đó thì cũng cười theo.

“Thế mà còn nói là rất ghê gớm! Hừ, cũng chẳng có gì đặc biệt!” Triệu Nhất Mạn vênh gương mặt nhọn xinh đẹp lên, lạnh giọng giễu cợt.

Từ Thiên Dật đưa tay sửa sang lại cà vạt, rồi tiến lên một bước, hô to: “Người anh em Diệp!”

Diệp Mặc nghe thấy thế thì dứng bước lại ở cửa tòa nhà.

“Hóa ra là hai người à! Trùng hợp thật!”

Vừa rồi hắn cũng đã nghe thấy giọng nói của hai người này, cũng đã nhận ra họ đến, nhưng giờ phút này hắn vẫn giả vờ như vừa phát hiện ra, trên mặt còn hiện lên một tia kinh ngạc.

“Đúng là rất trùng hợp!”

Từ Thiên Dật mỉm cười, nắm tay Triệu Nhất Mạn rồi đi qua.

Nụ cười trên mặt anh ta vẫn rất nhiệt tình.

Triệu Nhất Mạn thì lại không che giấu được như vậy, ánh mắt của cô ta đã hiện lên vẻ chán ghét.

Dưới cái nhìn của cô ta, thì người này có một khuôn mặt ưa nhìn, có thêm ít bản lãnh, nhưng vẫn chỉ là một tên mặt trắng nhỏ mà thôi, nếu như không dựa vào gương mặt này để bám váy Tô Thiên Hậu thì người này chẳng là cái thá gì cả.

Người này mà cũng đòi so sành với Thiên Dật sao!

“Người anh em, anh đi một mình à?”

Khi hai người đến gần, Từ Thiên Dật nhìn vào hai đứa bé trong xe đẩy. rồi lại quay người nhìn bốn phía nhưng vẫn không thấy Tô Thiên Hậu đâu cả, hiển nhiên là một mình tên này mang theo hai đứa bé đến đây.

Xem ra ngày thường cũng là tên này trông hai đứa bé.

Dù sao thì Tô Thiên Hậu cũng rất bận rộn, nên không có thời gian trông con.

Ánh mắt của Từ Thiên Dật lại nhìn về hai đứa bé trong xe đẩy, thì khóe miệng anh ta lại nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.

Cũng không biết hai đứa bé này là con của ai đây!

Có vẻ như tên này còn chăm sóc hai đứa bé rất tốt nữa.

Mà cũng đúng!

Tô Thiên Hậu vừa xinh đẹp vừa có tiền, đổi lại là anh ta thì anh ta cũng vui vẻ, thậm chí anh ta nằm mơ cũng muốn như vậy.

Năm đó, khi Dương Mạn Ny dẫn anh ta đi gặp Tô Thiên Hậu, thì anh ta đã bị hấp dẫn rồi, mà khi đó Tô Thiên Hậu chỉ là một thiếu nữ thanh xuân mới 18 19 tuổi mà thôi, nhưng phong thái đã gợi cảm mê người rồi.

Sau đó, anh ta lại nhìn thấy Tô Thiên Hậu ở trên tivi và Weibo, cũng khiến cho anh ta mê muội rất lâu.

Nửa tháng trước được gặp lại gương mặt kia, lại để cho anh ta có chút rục rịch.

Từ sau khi thành công, anh ta đã thưởng thức rất nhiều phụ nữ, trong đó cũng không ít ngôi sao chưa nổi tiếng, hot girl trên mạng, người mẫu. . . nhưng tất cả những người phụ nữ đó cộng lại cũng không bằng một mình Tô Thiên Hậu.

Tên này, quả thật là quá may mắn!

Từ Thiên Dật ngước mắt lên đánh giá người thanh niên trước mặt này, trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tỵ.

“Đúng vậy!” Diệp Mặc mỉm cười: “Hai người . . .?”

“Ah! Bọn tôi cũng đến mời vệ sĩ giống như anh.” Từ Thiên Dật cười nói: “Lần này giảm quá mạnh, quá độc ác, tôi còn nghe nói có rất nhiều người nhảy lầu, tôi cũng tổn thất không nhỏ, nhưng may mà chưa đến trình độ đó, à đúng, người anh em thua lỗ bao nhiêu vậy?”

“Tôi á?” Diệp Mặc hơi kinh ngạc.

“Ừm đúng!” Từ Thiên Dật nói.

“A! Tôi không thua mà!” Diệp Mặc cười, lắc đầu.

Từ Thiên Dật nghe thấy thế thì giật mình, sắc mặt cũng cứng lại.

Chẳng lẽ không phải do thua lỗ quá nhiều, sợ bị trả thù cho nên mới đến đây thuê vệ sĩ sao? Làm sao lại nói rằng không thua lỗ rồi?

Đúng rồi, nhất định là sợ mất mặt nên không dám nói!

Từ Thiên Dật suy nghĩ một chút, trong lòng thì lại cười thầm.

Ai mà tin lý do sứt sẹo này chứ!

Bình Luận (0)
Comment