“Người anh em, thế hôm nay anh đến đây làm gì vậy?” Từ Thiên Dật cười xùy một tiếng, giọng điệu mang theo vài phần hài hước.
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Từ Thiên Dật, cười nói: “A! Tôi dẫn hai đứa bé đi dạo chơi thôi!”
Sau khi Từ Thiên Dật nghe xong thì thấy buồn cười hơn, anh ta đưa tay đẩy kính mắt một cái, trong mắt hiện lên vẻ bỡn cợt mãnh liệt.
Tên này không biết khoác lác rồi!
Xem ra lần trước không phải do tên này bẫy mình, mà do mình đen đủi thôi.
Mình đoán không sai mà, tên này sao có thể lợi hại như thế được!
“Thôi đi ông ơi!” Triệu Nhất Mạn ở bên cạnh anh ta thì trực tiếp lườm nguýt một cái.
Từ Thiên Dật mỉm cười đặc ý, nói: “Vậy thì chúng ta cùng vào thôi!”
“Được!” Diệp Mặc vui vẻ gật đầu một cái.
“Đi đi, đi thôi!” Từ Thiên Dật lại cười to.
Chắc chắn tên này đến tìm vệ sĩ nhưng lại sĩ diện nên không dám thừa nhận, bây giờ mình đi theo thì nhất định tên này không dám mở miệng, lát nữa phải xem trò mèo của tên này mới được.
Từ Thiên Dật kéo theo Triệu Nhất Mạn đi về phía cửa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía sau một chút, giống như sợ Diệp Mặc không đi theo anh ta vậy.
Diệp Mặc đẩy xe đi theo sau, gương mặt vẫn rất bình tĩnh.
Ba người vừa đi vào đại sảnh, thì có một người vừa bước ra khỏi thang máy, sau đó chạy chậm qua chỗ Từ Thiên Dật, nhiệt tình hô lên một tiếng: “Ông chủ Từ!”
“Giám đốc Tiếu!”
Từ Thiên Dật tiến lên một bước, vươn tay ra nắm chặt tay người vừa đến.
“Giám đốc Tiếu, anh cũng biết rắc rối của tôi rồi đấy, anh phải tìm cho tôi vài người lợi hại một chút nhé.” Hàn huyên được vài câu, thì Từ Thiên Dật nói với vẻ trịnh trọng.
“Được được! Ông chủ Từ, anh xem cái này đi! Trên này là danh sách những vệ sĩ đang ở công ty, trên đó còn có năng lực và giá cả luôn rồi.” Giám đốc Tiếu đưa cái Ipad qua cho Từ Thiên Dật xem.
Phía trên là một số ảnh chụp và tư liệu kỹ càng của các vệ sĩ.
“Những người này đều là người lợi hại trong công ty, rất nhiều người đều là bộ đội xuất ngũ, tố chất thân thể cũng rất tốt, anh xem người này. . .”
Giám đốc Tiếu đứng ở bên cạnh giới thiệu rất nhiệt tình.
“Bốn người này đi!”
Sau khi chọn một lúc thì Từ Thiên Dật chọn ra bốn người.
Bốn vệ sĩ là quá đủ rồi!
Đám đại lão kia cùng lắm là thuê người đánh anh ta một trận cho hả giận mà thôi, chứ cũng sẽ không giết hay chặt tay chặt chân gì cả, cho nên cũng không cần quá nhiều vệ sĩ, chờ đến khi giá cổ phiếu tăng trở lại, phong ba qua đi thì tốt rồi.
“Được được được!”
Giám đốc Tiếu lấy điện thoại ra gọi, một lát sau, bốn người đàn ông cao to, khôi ngô xuất hiện.
Sau khi ký hợp đồng xong thì Từ Thiên Dật đứng lên nắm tay với Giám đốc Tiếu.
Sau đó, anh ta đang định dẫn vệ sĩ rời đi.
Từ Thiên Dật vừa đi được vài bước, thì bỗng nhiên quay người nhìn về phía ghế sô pha ở một bên.
Tên mặt trắng nhỏ kia vẫn đang ngồi ôm hai đứa bé ở đó, không có ý định rời đi.
Từ Thiên Dật dừng bước lại, quay sang cười nói với Diệp Mặc: “Người anh em, anh không đi à?”
“Hai người cứ đi trước đi, tôi còn có chút việc.” Diệp Mặc ngẩng đầu nhìn qua, thản nhiên nói.
“Ồ!” Khóe miệng Từ Thiên Dật nhếch lên, nở một nụ cười giễu cợt.
Tên này không muốn mất mặt, cho nên đang chờ mình rời đi rồi mới thuê vệ sĩ đây!
“Người anh em, tất cả mọi người đều như nhau cả mà, đừng sợ mất mặt làm gì, người bạn đã giới thiệu cho tôi đã nói rồi, vị Giám đốc Tiếu này rất đáng tin cậy, anh cứ nói với Giám đốc Tiếu đi, để Giám đốc Tiếu đề cử vài người vệ sĩ tốt cho anh.” Từ Thiên Dật chỉ vào Giám đốc Tiếu ở bên cạnh rồi cười nói.
Giám đốc Tiếu kinh ngạc nói: “Ông chủ Từ, vị này cũng thế . . . ?”
Giám đốc Tiếu còn tưởng người thanh niên mang theo hai đứa bé này là người của ông chủ Từ cho nên cũng không để ý lắm.
“À! Anh ta cũng làm đầu tư, đợt này cũng thua lỗ cho nên muốn tìm mấy người vệ sĩ!” Từ Thiên Dật cười nói.
Giám đốc Tiếu hơi giật mình, rồi lại nói luôn: “Được được!”
Sau đó, ông ta mỉm cười, tiến lên nói: “Ông chủ Diệp, anh muốn thuê mấy người? Anh có yêu cầu đặc biệt gì không?”
Từ Thiên Dật thấy cảnh này thì không đi nữa, mà cùng Triệu Nhất Mạn đứng ở đó, chuẩn bị xem trò hề của Diệp Mặc.
Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn Giám đốc Tiếu một cái, ung dung nói: “Gọi tổng giám đốc Ngô của các người xuống đây trước đi!”
Giám đốc Tiếu nghe thấy thế thì nhất thời giật mình, mặt mũi cũng tràn đầy ngạc nhiên.
“Anh nói cho ông ta là tôi họ Diệp, ông ta tự nhiên sẽ hiểu!”
Diệp Mặc lại bổ sung thêm một câu, rồi cúi đầu chơi với hai đứa bé ở trong ngực, chứ không nhìn Giám đốc Tiếu nữa.
Giám đốc Tiếu cứng ngay tại chỗ.
Hai mắt ông ta mở to, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
Người trẻ tuổi này mạnh miệng thế cơ à! Cả cái thái độ không coi ai ra gì này cũng quá . . .!
Vừa mở miệng đã muốn tổng giám đốc Ngô xuống rồi?
Tổng giám đốc Ngô là ai cơ chứ, chính là tổng giám đốc của một tập đoàn đấy! Một người có thân phận hiển hách như vậy có thể gọi đến gọi đi sao?
Người này tưởng mình là ai chứ?