Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 570 - Chương 570: Từ Thiên Dật: Không Thể Nào!

Chương 570: Từ Thiên Dật: Không thể nào! Chương 570: Từ Thiên Dật: Không thể nào!

Giám đốc Tiếu nheo mắt quan sát người thanh niên trước mặt này.

Người này cũng chỉ 24 25 tuổi mà thôi! Dáng vẻ thì đẹp trai hơn cả ngôi sao thần tượng, nhưng ông ta chưa bao giờ nghe thấy tên tuổi của một ngôi sao nào như thế này cả, với lại, coi như người này là ngôi sao thì cũng không có tư cách để tổng giám đốc Ngô đích thân tiếp đãi!

Hai người Triệu Nhất Mạn và Từ Thiên Dật ở một bên thì cũng ngây ngẩn cả người.

Hai người họ cũng không ngờ tên nhãi này sẽ nói như vậy!

Não tên này toàn nước sao?

Lẽ nào tên này nghĩ mình bám váy Tô Thiên Hậu thì rất ghê gớm rồi?

Một lát sau, Từ Thiên Dật không nhịn được nên bật cười thành tiếng.

Tên nhãi này cũng biết chơi đấy!

Dám làm trò mèo ở nơi này sao?

“Người anh em Diệp này, đây là công ty an ninh và vệ sĩ đấy!” Từ Thiên Dật nhỏ giọng nhắc nhở.

Tuy rằng họ sẽ không đánh người, nhưng ném người ra ngoài thì có thể.

Diệp Mặc chờ một lúc mà vẫn không thấy Giám đốc Tiếu di chuyên, cho nên ngẩng đầu lên nhìn, lạnh nhạt nói: “Sao thế? Ông chưa nghe rõ à?”

Giám đốc Tiếu khẽ giật mình, sắc mặt cũng thay đổi.

Đáy lòng ông ta đã hơi tức giận rồi, nhưng khi cẩn thận đánh giá lại một phen thì tâm thần ông ta hơi run lên.

Khí thế của người trẻ tuổi này không giống với giả vờ, nhất là ánh mắt cực kỳ khiếp người kia.

Khi ánh mắt của ông ta chạm vào ánh mắt kia thì trong lòng ông ta đã xuất hiện một loại cảm giác e ngại nào đó.

Ông ta chưa bao giờ nhìn thấy loại khí thế này, cho dù là một người ngồi ở vị trí cao như tổng giám đốc Ngô thì cũng không có loại khí thế này, có thể người trẻ tuổi này không phô trương thanh thế, mà thật sự có địa vị.

“Vậy. . .vậy để tôi liên lạc một chút!”

Giám đốc Tiếu cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, rồi cầm điện thoại di động lên nhắn tin.

“Giám đốc Tiếu, anh đây là . . .” Từ Thiên Dật nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu.

Thế mà Giám đốc Tiếu lại tin thằng nhãi này thật, đây chẳng phải là đang tìm mắng sao!

Vị tổng giám đốc Ngô kia xuống mới là lạ, chẳng những không xuống mà còn sẽ mắng Giám đốc Tiếu một trận.

Triệu Nhất Mạn ở bên cạnh cũng lườm một cái, thần sắc tràn đầy giễu cợt.

“Thiên Dật, tên này diễn giỏi thật đấy! Chẳng lẽ anh ta coi mình là một nhân vật ghê gớm thật à? Hừ, chỉ bám váy một ngôi sao mà thôi! Chẳng có gì ghê gớm cả!” Triệu Nhất Mạn tiến lại bên tai Từ Thiên Dật, nhỏ giọng giễu cợt.

Từ Thiên Dật nghe xong thì toàn thân vui sướng.

Giám đốc Tiếu liếc mắt nhìn hai người bọn họ một chút, nhưng không nói gì.

Trong lòng ông ta cũng hơi lo lắng bất an, lại có thêm một ít hối hận.

Theo lời nói của hai người ông chủ Từ, thì người này chẳng có lai lịch gì cả, chỉ là. . . có quan hệ với một ngôi sao nào đó thôi, nếu vậy thì đúng là không có tư cách để tổng giám đốc Ngô đích thân gặp mặt, vậy thì mình ăn mắng là cái chắc rồi!

Ông!

Lúc này, điện thoại di động của ông ta rung lên, là có tin nhắn đến.

Sau khi mở ra xem, thì Giám đốc Tiếu sửng sốt một chút.

“Giám đốc Tiếu, sao rồi?” Từ Thiên Dật thấy thế thì cười.

Chắc là Giám đốc Tiếu bị mắng rồi!

“Tổng giám đốc Ngô nói. . . lập tức xuống ngay!” Giám đốc Tiếu nhìn thoáng qua Từ Thiên Dật, ông ta vẫn còn cảm thấy rất không tin, cả người cũng nghệt ra.

“Cái…cái gì cơ?”

Sắc mặt của Từ Thiên Dật nhất thời cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng đọng lại.

Triệu Nhất Mạn ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ, gương mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Từ Thiên Dật ngẩn người một lúc thì cũng lấy lại tinh thần, sau đó sắc mặt của anh ta đã có chút khó coi.

Tên nhãi này. . . thật sự quen biết tổng giám đốc Ngô sao?

Từ Thiên Dật đang âm thầm suy đoán.

Tên nhãi này bám váy Tô Thiên Hậu, nên có thể tiếp xúc đến một số nhân vật lợi hại, nói không chừng còn có thể quen biết với một số đại lão lợi hại nào đó, khiến cho vị tổng giám đốc Ngô này cũng phải nể mặt một chút.

Từ Thiên Dật càng nghĩ thì càng thấy đây là lời giải thích duy nhất.

Tên nhãi này chỉ cám mượn oai hùm mà thôi, nói khó nghe một chút thì là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chẳng có gì ghê gớm cả.

Từ Thiên Dật nghĩ như vậy thì hừ một tiếng, sắc mặt cũng khôi phục bình thường.

Sau đó anh ta thì thầm vài câu với Triệu Nhất Mạn, Triệu Nhất Mạn cũng tỉnh táo lại, thần sắc lại biến thành khinh miệt như cũ.

Một lát sau, một tiếng đinh vang lên, cửa thang máy mở ra, mấy bóng người vội vã đi ra.

Người đi đâu là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, dáng người cao mà gầy, gương mặt ngay ngắn, lộ ra vài phần khí độ uy nghiêm.

Bạch bạch bạch!

Tiếng giày da sáng bóng giẫm lên sàn nhà, nhanh chóng đi qua.

Người này nhìn thấy Giám đốc Tiếu thì hô lên một tiếng: “Tiểu Tiếu, người đâu rồi?”

Sau đó, ánh mắt ông ta quét qua Từ Thiên Dật một cái, thì đôi mày rậm lại cau lại.

Người này hơi lớn tuổi, không phải rồi, giọng nói trong điện thoại rất trẻ trung.

Sau đó, ánh mắt của ông ta liếc nhìn về bóng người đang ngồi ở trên ghế sô pha.

Đúng rồi!

Ánh mắt của tổng giám đốc Ngô đã sáng lên.

Bình Luận (0)
Comment