Giám đốc Tiếu há to miệng, đang định mở miệng, thì đã thấy tổng giám đốc Ngô trực tiếp đi đến trước mặt người thanh niên kia, trên mặt tổng giám đốc Ngô còn lộ ra nụ cười nhiệt tình, còn cung kính đưa tay ra.
“Cuối cùng cũng có thể gặp mặt chủ tịch Diệp anh rồi!”
Ngô Diệu Long cười ha ha.
Sau khi bắt tay xong thì ông ta lại dò xét người thanh niên này một phen, trong lòng ông ta không khỏi sợ hãi và thán phục.
Người trẻ tuổi này quá đẹp trai!
Cũng không biết anh ta có lai lịch gì đây! Ngô Diệu Long rất thân thiết với ông chủ cũ của tập đoàn, cũng không biết vì sao ông chủ cũ lại bán tập đoàn đang kinh doanh rất tốt đi, ông ta cũng đã hỏi qua, thì ông chủ cũ nói rằng, đối phương cho một cái giá mà không ai có thể từ chối.
Chuyện này khiến cho Ngô Diệu Long rất giật mình, nhưng chuyện khiến ông ta kinh ngạc hơn là, ông chủ mới lại là một người trẻ tuổi đẹp trai như vậy.
Giám đốc Tiếu ở bên cạnh cũng chấn động, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và khó tin.
Tổng giám đốc Ngô vừa mới nói cái gì cơ?
Chủ tịch Diệp á?
Chẳng lẽ. . . người trẻ tuổi này chính là người đã thu mua toàn bộ cổ phần của tập đoàn? Hiện giờ là ông chủ duy nhất của toàn bộ tập đoàn?
Giám đốc Tiếu cứ ngây người tại chỗ, há hốc miệng như vậy, nội tâm thì cực kỳ chấn động.
“Chuyện này. . .là chuyện gì thế?”
Hai người Từ Thiên Dật thấy cảnh này thì đều ngây dại.
Hai người họ cũng đoán được tổng giám đốc Ngô này sẽ khách khí với tên nhãi kia, thế nhưng mà, tiếng xưng hô vừa rồi lại khiến cho hai người họ mờ mịt.
Từ Thiên Dật nhìn về phía Giám đốc Tiếu, hô một tiếng: “Giám đốc Tiếu?”
Lúc này, Giám đốc Tiếu mới hồi phục tinh thần, liếc mắt nhìn hai người họ một chút, ra sức nuốt một ngụm nước bọt, khàn giọng nói: “Vị này, chính là ông chủ mới của tập đoàn chúng tôi, vài ngày trước vị này đã mua toàn bộ cổ phần của tập đoàn chúng tôi rồi.”
Sau khi nghe xong thì toàn thân Từ Thiên Dật chấn động kịch liệt.
Đầu anh ta ông lên một tiếng, rồi bắt đầu choáng váng.
Từ Thiên Dật cảm thấy, chuyện này hết sức hoang đường!
Tên nhãi này chỉ là một tên mặt trắng nhỏ thôi mà! May mắn lắm mới bám được vào váy của Tô Thiên Hậu! Tên này đào đâu ra tiền để mua một tập đoàn lớn như tập đoàn Hoa Thiên An Phòng chứ? Ít nhất phải có vài chục tỷ mới dám mơ đến chuyện mua một tập đoàn như vậy!
Tên này, có nhiều tiền như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, Từ Thiên Dật ngây người tại chỗ, trong lòng thì cực kỳ mờ mịt, cũng cực kỳ rung động.
Đôi môi đỏ của Triệu Nhất Mạn cũng há ra, trên gương mặt tinh xảo tràn đầy vẻ kinh hãi đến cực điểm.
Một đôi mắt đẹp cũng trợn tròn xoe.
Cô ta không thể tin nổi chuyện họ Diệp này đã mua toàn bộ tập đoàn Hoa Thiên An Phòng!
Tên này phải bám váy Tô Thiên Hậu nên mới có tiền cơ mà?
Lẽ nào. . .tên này vẫn luôn rất nhiều tiền, lại có thân phận và địa vị vô cùng hiển hách! Tất cả mọi chuyện đều là do mình hiểu lầm?
Triệu Nhất Mạn vừa nghĩ đến đây thì cơ thể mềm mại run lên, trên gương mặt xinh đẹp đã nổi lên một vệt tái nhợt.
Cô ta vẫn luôn cho rằng người này chỉ là một tên mặc trắng nhỏ, dù biết một chút về đầu tư nhưng cũng chẳng có gì ghê gớm cả, nào ngờ anh ta lại có lai lịch kinh người như vậy!
Tuy rằng Triệu Nhất Mạn rất không muốn thừa nhận, nhưng đúng là Thiên Dật kém người này quá xa.
Ngô Diệu Long lại chú ý đến hai người Từ Thiên Dật, rồi hỏi với vẻ kinh ngạc: “Hai vị này là . . .?”
Giám đốc Tiếu vội vàng lên tiếng: “Là khách hàng!”
“Ừ!”
Ngô Diệu Long liếc mắt nhìn bốn người vệ sĩ ở phía sau thì bừng tỉnh, rồi mỉm cười.
Lúc này, Từ Thiên Dật cũng đã tỉnh táo lại, rồi quay sang liếc nhìn về phía người thanh niên kia một chút, tâm thần anh ta đã hơi hoảng sợ rồi, người này có thể mua toàn bộ tập đoàn Hoa Thiên An Phòng thì phải có địa vị lớn bao nhiêu chứ? Lại có bao nhiêu tiền chứ?
Đồng thời, anh ta vẫn cảm thấy rất khó tin.
Trong bữa cơm lần trước, Dương Mạn Ny và cả Tô Thiên Hậu đều không nói người này có thân phận hiển hách gì, mà chỉ nói người này rất giỏi trong việc đầu tư, nếu như thật sự có thân phận hiển hách gì thì đã nói từ lâu rồi.
“Chủ tịch Diệp, chúng đi lên nói đi!”
Ngô Diệu Long nghiêng người, rồi dùng tay ra dấu mời.
“Được!”
Diệp Mặc ôm hai đứa bé đứng dậy.
“Mau, mau đưa cái xe này lên!” Ngô Diệu Long nói với mấy người sau lưng, ra hiệu bọn họ mau bê chiếc xe đẩy dành cho trẻ sơ sinh lên trên.
“Tôi đi lên trước đây!”
Diệp Mặc đi được vài bước, thì quay người lại mỉm cười với hai người Từ Thiên Dật, sau đó mới quay người đi về phía thang máy.
“Ừm!”
Từ Thiên Dật lúng ta lúng túng trả lời một câu, anh ta run rẩy tại chỗ rất lâu, mãi cho đến khi đám người biến mất ở cửa thang máy thì anh ta mới lấy lại tinh thần, nhưng sắc mặt vẫn còn vài phần hoảng hốt.
Tất cả những chuyện vừa xảy ra thật sự khiến cho người ta chấn động!
Triệu Nhất Mạn ở bên cạnh cũng có thần sắc hoảng hốt y như vậy.
Hai người lại đứng thêm một lúc rồi mới quay người đi ra ngoài.
Bốn người vệ sĩ cũng theo sát phía sau.
Từ Thiên Dật vừa đi ra cửa thì quay người lại nhìn thoáng qua, trong lòng lại nổi lên một trận lo lắng bất an.
Anh ta lại nghĩ đến chuyện nửa tháng trước, nếu như đây không phải là ngẫu nhiên mà là cái bẫy của thằng nhãi kia thì sao? Đây chẳng phải là thằng nhãi kia đã để mắt đến mình rồi sao? Bây giờ mình lại mời vệ sĩ của của công ty thằng nhãi đó, đây . . . còn có thể bảo vệ mình sao?
Anh ta rất muốn trả hàng, thế nhưng mà lại không dám.