Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 572 - Chương 572: Tần Nhã: Nhất Định Phải Đến Nha!

Chương 572: Tần Nhã: Nhất định phải đến nha! Chương 572: Tần Nhã: Nhất định phải đến nha!

“Tên kia cũng không vô duyên vô cớ đối phó mình đâu! Chắc là ngẫu nhiên thôi. . .”

Từ Thiên Dật quay người lại, lẩm bẩm một câu rồi đi về phía xe của mình.

Trong bốn người vệ sĩ, thì có một người đi theo, còn ba người thì lái một chiếc xe khác theo sau.

Mấy người lên xe, tài xe đã khởi động xe rồi lái đi.

Trên đường đi, thần sắc của hai người Từ Thiên Dật và Triệu Nhất Mạn đều vô cùng hoảng hốt, hai người họ vẫn chưa thoát ra khỏi sự rung động ban nãy.

……

Một đoàn người đi thang máy lên tầng cao nhất, Diệp Mặc đi vào văn phòng tổng giám đốc, rồi ngồi xuống nghe Ngô Diệu Long giới thiệu tình hình của tập đoàn.

Hắn còn nhìn các tư liệu của tập đoàn, nhìn đến say sưa ngon lành.

Cái lĩnh vực an ninh và vệ sĩ này thật là thú vị.

Lĩnh vực này ở nước ngoài thì đã có cấp bậc rất cao, còn ở trong nước thì chỉ bình thường, tất cả đều chỉ là chân ướt chân ráo mới vào ngành.

Mà những năm gần đây, tập đoàn phát triển ở nước ngoài rất nhanh, có rất nhiều công ty con, rất nhiều nhân viên ở bên ngoài.

“Chủ tịch Diệp, ngài có cần vệ sĩ không?” Ngô Diệu Long bỗng nhiên hỏi một câu.

Mặc dù ông ta không rõ lai lịch của chủ tịch Diệp cho lắm, nhưng với khối tài sản mà chủ tịch Diệp đang nắm giữ thì tất nhiên phải mời vài người vệ sĩ rồi, nếu như đã mua toàn bộ tập đoàn, thì đám nhân viên vệ sĩ này đều là người một nhà rồi.

Diệp Mặc ngẩng đầu lên hỏi: “Có vệ sĩ nữ không?”

Ngô Diệu Long hơi giật mình, rồi lại cười với ý vị sâu xa: “Có chứ! Rất là nhiều là đằng khác, những năm gần đây thì nhu cầu vệ sĩ nữ đang tăng mạnh, cho nên chúng ta đã chiêu mộ rất nhiều, tất cả đều có tố chất rất tốt, đương nhiên, năng lực của vệ sĩ nữ vẫn kém hơn vệ sĩ nam một chút, nhưng ở trong nước thì vẫn đủ để ứng phó với các loại tình huống bất ngờ.”

“Tôi không cần, nhưng có thể phu nhân của tôi cần!” Diệp Mặc giải thích một câu.

“Ah!” Ngô Diệu Long hơi ngẩn ra một chút.

“Anh cứ tìm cho tôi vài người trước đi, nhưng cũng không cần vội đâu.” Diệp Mặc nói.

“Vâng!” Ngô Diệu Long gật đầu.

Sau đó, Ngô Diệu Long lại dẫn Diệp Mặc đi tham quan toàn bộ tập đoàn.

Đến bốn giờ hơn thì Diệp Mặc mới mang hai đứa bé rời đi.

Về đến nhà, hắn thu dọn một chút, rồi bắt đầu nấu cơm.

Hơn bảy giờ, hai người Tô Ngọc Tình trở về, cả hai đều hết sức vui vẻ.

Diệp Mặc nhìn thấy dáng vẻ của hai cô gái như vậy thì kinh ngạc hỏi: “Sao vui vẻ vậy?”

“Hôm nay ghi âm rất tốt, album mới sắp sửa ghi âm xong rồi!” Tô Ngọc Tình thay dép, cởi áo khoác rồi đi vào nhà bếp.

Hôm nay, nàng mặc một chiếc váy màu hồng, nhìn trông cực kỳ kiều diễm và đáng yêu.

Đúng là người đẹp thì mặc cái gì, mặc màu gì cũng sẽ đẹp.

“Ừm! Thơm quá nha!”

Tô Ngọc Tình tiến lại gần, rồi nhìn vào trong nồi một chút, khi nhìn thấy Diệp Mặc vẫn đang bận rộn thì nàng không ôm eo hắn nữa, mà dung hai bờ môi đỏ căng mọn, hôn lên gương mặt của hắn một cái, để lại một dấu son môi rồi mới cười khanh khách rời đi.

“Còn có một chuyện vui nữa! Chính là hợp đồng của Trang Khả Lam đã đến kỳ hạn rồi, cô ta muốn rời công ty!”

Dương Mạn Ny cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc váy đầm thon gọn màu đen, đem dáng người nở nang và thành thục của cô phát huy ra vô cùng tinh tế, mấy nơi đẫy đà thì uyển chuyển và bay bổng như một cái mật đào chín mọng.

Bên ngoài đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp là một đôi tất chân màu đen mỏng, hết sức hấp dẫn.

Dương Mạn Ny cầm túi đi vào phòng khách, rồi hôn hai đứa bé một cái, sau đó thì nằm dài ra ghế sô pha.

“Trang Khả Lam?” Diệp Mặc nghe thấy cái tên này thì hơi giật mình.

Đã rất lâu rồi hắn chưa nghe thấy cái tên này!

“Chính là người lần trước mời chúng ta ăn cơm ấy!” Dương Mạn Ny nói: “Cũng chính là người thường xuyên nói xấu Ngọc Tình, thường xuyên ghen tỵ với Ngọc Tình, khi hợp đồng sắp hết hạn, thì cô ta vẫn nói là muốn ký tiếp, nhưng bây giờ bỗng nhiên cô ta lại đổi giọng, nói là muốn rời khỏi công ty, dù sao cô ta cũng không nổi tiếng lắm, cho nên công ty cũng không níu kéo nhiều.”

“Ừm!” Diệp Mặc lên tiếng.

Hắn đã nhớ ra người này rồi!

“Đi càng tốt, cô ta đi thì tâm trạng bọn tôi sẽ vui sướng hơn nhiều!” Dương Mạn Ny lại cười nói.

Tô Ngọc Tình đi qua ôm hai đứa bé, rồi ngồi xuống ghế sô pha, trên mặt cũng có nụ cười vui vẻ.

Trang Khả Lam kia rất đáng ghét, cô ta vẫn luôn nói xấu sau lưng nàng, bây giờ rời đi là tốt nhất.

“Thế cũng tốt!” Diệp Mặc mỉm cười.

Mấy phút đồng hồ sau, món ăn sau cùng cũng làm xong, Diệp Mặc bưng lên bàn rồi gọi hai cô gái vào ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc dọn dẹp nhà bếp xong thì bắt đầu live stream.

Mười một giờ đêm Diệp Mặc mới kết thúc, hắn còn chưa kịp đứng dậy thì điện thoại di động đã vang lên, Diệp Mặc cầm lên xem thì thấy là điện thoại của vị Tần tiểu thư kia.

Không cần nghĩ cũng biết vị Tần tiểu thư này muốn nói chuyện nhà hàng khai trương.

Diệp Mặc mỉm cười rồi nhận máy.

“Tần tiểu thư!”

Bình Luận (0)
Comment