“Tôi thấy cũng đúng đấy!”
Sau đó, lại có người phụ họa theo.
Dương Ly nói: “Bác sĩ Hà, chiều này chúng ta đã kiểm tra rất nhiều rồi, tôi cũng cảm thấy không cần thiết phải xét nghiệm nữa đâu!”
Dương Mạn Ny cau mày nhìn đám người xung quanh rồi nói: “Cái gì mà không cần thiết, nhất định phải làm! Phải làm rõ ràng!”
“Cô không cần ra tiền nên mới không quan tâm, nên mới nói nhẹ nhõm như vậy rồi!” Dương Ly liếc mắt nhìn qua rồi cười nhạo.
“Chỉ là tiền thôi mà! Tôi trả, tôi sẽ trả tất cả tiền chữa bệnh cho ông nội! Các người đã hài lòng chưa!” Dương Mạn Ny lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Ly một cái, rồi lại nhìn về phía đám người bác cả và chú ba, sau đó quát to.
Những người này chỉ biết lo cho tiền của mình thôi!
Trước kia bảo bọn họ đón ông nội về ở cùng thì bọn họ ra sức khước từ, ngày trước gia đình bác cả muốn vay cô tiền, nhưng cô từ chối rất thẳng thắn, cho nên hai nhà mới xảy ra hiềm khích.
“Hồ nháo!” Ông cụ trên giường bệnh thấp giọng khiển trách một câu.
Ông bị bệnh, thì tất nhiên đám con trai của ông phải đứng ra chia sẻ trách nhiệm, làm gì có chuyện để cháu gái bỏ tiền chữa bệnh chứ.
“Mạn Ny, ông biết cháu có ít tiền, nhưng số tiền này cháu hãy để dành dụm đi, cháu còn trẻ, sau này còn rất nhiều chuyện còn dùng tiền, ông nội già rồi, cũng không sống được mấy năm nữa đâu!” Ông cụ vẫy tay gọi Dương Mạn Ny đến bên người, rồi nắm chặt tay của cô.
“Không có tiền mà còn phách lối! Mấy căn nhà cô ta mua làm sao mà đổi thành tiền mặt nhanh như vậy được!” Dương Ly ở một bên nhỏ giọng thầm thì, giọng nói tràn đầy khinh thường.
Dương Mạn Ny này cũng có không ít tiền, nhưng chắc chắn không có nhiều tiền mặt, nếu như muốn chữa bệnh thì phải bán nhà mới được!
“Ông nội, ông không cần lo lắng đâu, bây giờ cháu rất nhiều tiền, một căn nhà và một căn biệt thự của cháu đã có giá trị mấy chục triệu rồi, dạo gần đây cháu còn đầu tư kiếm được rất nhiều, hiện giờ cháu đã có mấy chục triệu tiền mặt trong tay rồi, tổng tài sản đã hơn 100 triệu rồi! Chút tiền chữa bệnh này có đáng là gì đâu!” Dương Mạn Ny cười nói.
Ông cụ nghe xong thì ngây ngẩn cả người, ánh mắt ông cũng trố cả ra.
Đám họ hàng thân thích Dương Hoa Quân ở một bên cũng đều ngẩn ngơ, gương mặt hiện lên vẻ chấn động và khó tin.
Bọn họ cũng biết Mạn Ny có ít tiền, chắc tầm vài 30 40 triệu thôi, nhưng tất cả đều nằm ở bất động sản, bọn họ cũng không ngờ Mạn Ny lại vừa kiếm được mấy chục triệu tiền mặt nữa, đây chẳng phải là phát tài sao!
Dương Ly thì càng sợ đến ngây người.
Cô ta đứng sững sờ tại chỗ, cô ta không thể nào tin được chuyện cô em họ này bỗng nhiên trở thành đại gia có tài sản hơn 100 triệu.
Cả đời cô ta cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!
Sau khi khiếp sợ xong, thì cô ta đã tỉnh táo lại, trong lòng lại ghen tỵ đến cực điểm.
Hai người cha Dương và mẹ Dương ở một bên cũng hơi kinh ngạc.
Đúng là bọn họ có nghe con gái nói rằng mình đầu tư kiếm được không ít tiền, nhưng mà họ không ngờ lại nhiều như vậy.
Sau đó, bọn họ lại ném ánh mắt nhìn về phía người thanh niên đẹp trai kia.
Nghe con gái nói, thì con bé đã ném 1, 2 triệu để nhờ vị này đầu tư, làm sao lại kiếm được nhiều như vậy chứ?
Bãn lãnh của người này lớn như vậy thật sao?
Trong lúc nhất thời, hai người họ đều không dám tin tưởng.
“Thật á?” Ông cụ trên giường bệnh sửng sốt một lúc lâu, đến khi lấy lại tinh thần thì hơi kích động.
“Ông nội, dĩ nhiên là thật rồi, cháu đã bao giờ gạt ông đâu!” Dương Mạn Ny cười nói.
“Hay hay, hay lắm!” Ông cụ hết sức kích động.
Sau đó, ông lại trừng mắt nhìn về phía đám người Dương Hoa Quân, thấp giọng trách mắng: “Các người tự xem lại bản thân đi, một đám già đầu rồi mà còn không có tiền đồ bằng một đứa con gái như Mạn Ny!”
Đám người Dương Hoa Quân đều cúi đầu vì xấu hổ, cũng không dám lên tiếng nữa.
“Cháu gái ngoan, cháu trả tiền cũng được, chờ sau này ông nội đi, thì ông sẽ để lại căn nhà kia cho cháu, ông sẽ không để cháu thua thiệt đâu, đám người này không dám nói câu nào đâu!” Ông cụ cười nói.
Nói xong còn trừng mắt nhìn về phía bên kia một chút.
Có người nghe thấy vậy thì đã quýnh lên, đang định lên tiếng cản lại, tuy rằng căn nhà đó hơi cũ, nhưng cũng phải được gần 10 triệu, sao có thể để lại cho một mình Mạn Ny được.
Nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã bị ông cụ trừng một cái, lập tức ngậm miệng.
Lúc này, bác sĩ Hà nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc. . . là làm hay không làm?”
“Làm!” Dương Mạn Ny xoay người lại nhìn, cườ nói: “Bác sĩ Hà, nếu như đúng là bắt đầu ung thư thật, thì phải làm như thế nào?”
“Cho dù là ung thư thì cũng chỉ là vừa bắt đầu, cho nên cắt bỏ là được, sau này cũng không phải trị liệu bằng hóa chất nữa, phát hiện sớm thì cơ hội chữa trị rất lớn, còn về phần phí dụng, thì là phí giải phẫu mà phí hồi phục sức khỏe, dự đoán bệnh tình thôi, đương nhiên là đắt hơn phương pháp trị liệu bảo thủ một chút.” Bác sĩ Hà suy nghĩ một lúc rồi giải thích.
“Vậy thì tốt rồi!” Dương Mạn Ny nhất thời thở phào một hơi.
“Cũng chưa chắc chắn mà! Đi xét nghiệm đã rồi tính sau!”
Bác sĩ Hà cười, rồi bảo y tá đẩy bệnh nhân ra ngoài.