Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 590 - Chương 590: Mẹ Dương: Tôi Cũng Không Dám Mơ Đến Người Con Rể Hoàn Mỹ Như Vậy!

Chương 590: Mẹ Dương: Tôi cũng không dám mơ đến người con rể hoàn mỹ như vậy! Chương 590: Mẹ Dương: Tôi cũng không dám mơ đến người con rể hoàn mỹ như vậy!

Một tiếng sau, kết quả đã ra lò.

“Có dấu vết ung thư thật này!”

Viện phó Hứa nhìn một lúc rồi chấn động.

Diệp tiên sinh nói không sai chút nào, đúng thật là ung thư, nhưng mà vừa mới bắt đầu cho nên không rõ ràng, cho nên ông ta và bác sĩ Hà đều phán đoán chỉ là khối u lành tính.

Nhưng mà kỳ lạ thật, Diệp tiên sinh cũng không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, cho dù là có học qua y thuật, thì cũng không thể nào có ánh mắt và kinh nghiệm như vậy được chứ!

Bác sĩ Hà cũng xem tấm phim một lúc lâu, mặt mũi thì tràn đầy hoảng hốt.

Rất nhanh, mặt anh ta đã đỏ lên, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn.

Không ngờ người sai là mình, không ngờ mình không bằng một người trẻ 24 25 tuổi!

Sau đó, anh ta lại cảm thấy may mắn.

May mắn vì bây giờ đã phát hiện kịp thời, nếu như hai năm sau mới phát hiện thì mình sẽ phải hối hận cả đời!

“Ung thư thật á?”

Đám người bên ngoài nhận được thông báo thì lập tức náo loạn.

Cho dù là Tô Ngọc Tình cũng thì há hốc cái miệng nhỏ, nàng cảm thấy rất khó tin.

Bác sĩ chủ trị còn nhìn nhầm, tại sao Diệp Mặc lại có thể nhận ra được? Lẽ nào anh ấy học y thuật rồi?

“Anh có xem qua một ít sách thuốc!” Diệp Mặc chỉ có thể giải thích như vậy.

Tô Ngọc Tình nghe xong thì sững sờ, sau đó lại cười khổ.

Nàng cũng đã quen với chuyện Diệp Mặc luôn luôn lợi hại như vậy rồi, thậm chí còn có chút chết lặng.

“Thật lợi hại!”

Tô Ngọc Tình hé miệng cười một tiếng, ánh mắt cũng đã có chút sùng bái, nàng duỗi tay ra nắm chặt tay của hắn.

Dương Mạn Ny cũng sửng sốt một lúc lâu, nhưng một lát sau cô đã không để ý.

Cô cũng đã bị sự lợi hại của Diệp Mặc làm cho kinh ngạc rất nhiều lần rồi, bây giờ thêm một chút y thuật nữa thì cũng không có gì đáng kinh ngạc.

“May mà phát hiện kịp thời, nên chỉ cần cắt bỏ là được, hơn nữa, chúng ta làm càng nhanh càng tốt, như vậy đi, ba ngày sau! Tôi sẽ sắp xếp cho ông cụ giải phẫu vào ba ngày sau, sau khi giải phẫu xong mà ông cụ khôi phục thuận lợi thì không còn vấn đề gì nữa cả.”

Bác sĩ Hà lại thảo luận công việc giải phẫu với mọi người.

Hai người Diệp Mặc và Tô Ngọc Tình vẫn đứng chờ Dương Mạn Ny.

“Mạn Ny, rất muộn rồi, con về trước đi!”

Mười giờ hơn, cha Dương và mẹ Dương nói với Dương Mạn Ny: “Ngọc Tình và cậu ta vẫn đang chờ con kìa! Con phải cân nhắc đến bọn họ chứ! Con về trước đi, ở đây có rất nhiều người rồi!”

“Vâng!” Dương Mạn Ny quay người nhìn một chút rồi gật đầu.

Cha Dương và mẹ Dương đi theo Dương Mạn Ny qua đó.

“Hôm nay thật sự là phải cảm ơn cậu!”

Khi đi đến trước mặt hai người, thì mẹ Dương nhìn thoáng quá Diệp Mặc, bà vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

Trước đó, bà còn cảm thấy người trẻ tuổi này không được tốt lắm, nào ngờ người ta lại lợi hại như vậy, hôm nay cũng may mà có cậu ta ở đây.

Cha Dương cũng mỉm cười xấu hổ, rồi vươn tay ra bắt tay Diệp Mặc, lại nói một tiếng cảm ơn.

“Cha me, con về trước đây!”

Khi ra đến cửa, Dương Mạn Ny quay người vẫy tay với cha mẹ mình.

Cô lại nhìn vào bên trong phòng bệnh một chút, đúng lúc Dương Ly cũng quay người nhìn ra, sắc mặt cô ta rất khó coi.

Dương Mạn Ny lập tức mỉm cười, tâm trạng đã vui sướng hơn nhiều.

Dương Ly này vẫn luôn tranh giành, ganh đua với cô, ban nãy còn mượn chuyện của Diệp Mặc để đả kích cô, hiện giờ thì đã ngậm mồm rồi!

“Đi thôi!”

Dương Mạn Ny cười đắc ý, rồi quay người đi theo hai người Diệp Mặc ra ngoài.

“Người trẻ tuổi kia. . . lợi hại thật đấy!”

Hai người cha Dương và mẹ Dương đứng ở cửa nhìn ba người đi xa.

Đến khi bọn họ biến mất ở cuối hành lang, thì cha Dương mới thu hồi ánh mắt, rồi cảm thán một câu.

“Đúng vậy!”

Mẹ Dương cũng gật đầu, vẻ mặt đầy cảm khái.

Tuổi còn trẻ mà đã là chủ tịch của Tập đoàn y tế Nhân Hoa, lại còn biết đầu tư kiếm tiền nữa, nghe con gái nói thì người này còn rất có tài hoa, cộng thêm gương mặt đẹp trai đến mức khó tin kia, thì đúng là một người cực kỳ hoàn mỹ.

“Tiếc thật!” Cha Dương lắc đầu thở dài.

“Ông nghĩ gì thế! Con gái mình đã bao nhiêu tuổi rồi, coi như là không có Ngọc Tình thì cũng không đến lượt nó!” Mẹ Dương nhìn ra ý nghĩ của chồng mình nên cười nói.

Bà cũng không dám mơ đến một người con rể hoàn mỹ như vậy, bà chỉ muốn con gái mình sau này tìm được một người có nhân phẩm tốt một chút là đã thỏa mãn rồi.

“Tôi cũng không nghĩ gì mà!” Cha Dương mỉm cười.

Sau đó, ông lại cau mày, lộ ra vài phần buồn rầu: “Bà nói xem, chuyện của con gái mình sẽ ra sao đây, bây giờ con bé đã 30 rồi mà vẫn còn độc thân, tất cả đều tại tên chó má trước kia, bằng không thì con gái mình cũng không ra nông nỗi này!”

Mẹ Dương cũng cau mày.

Ngày nào bà cũng buồn rầu về chuyện này, có cha mẹ nào mà không quan tâm đến hôn sự của con cái mình chứ.

Một lát sau, dường như bà nghĩ đến thứ gì đó nên lông mày giãn ra, vẻ mặt đã khôi phục bình thường.

“Quên đi thôi! Ông cũng đừng thúc giục con bé nữa, ông cũng đã nghe con bé nói rồi đấy, bây giờ nó đã có hơn 100 triệu rồi! Con bé có nhiều tiền như vậy thì con nghe mình sao, cứ thuận theo tự nhiên đi! Dù sao nó cũng có nhiều tiền như vậy, sau này tìm một người trẻ tuổi, đối xử tốt với nó là được rồi!” Mẹ Dương lắc đầu, rồi cười nói.

“Chuyện này. . . hình như cũng được!” Cha Dương sửng sốt một lúc lâu, rồi lại hơi bất đắc dĩ.

Con gái mình vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, cho dù hơi nhiều tuổi thì cũng không lo không tìm được chồng, chỉ cần con bé không còn khúc mắc trong lòng là tốt rồi.

Hai người hàn huyên một lúc nữa, rồi mới quay lại phòng bệnh.

Bình Luận (0)
Comment