Mười một giờ hơn ba người mới về đến nhà.
Trên đường về hai đứa bé đã buồn ngủ díu cả mắt, cho nên đã ngủ thiếp đi.
Vừa vào nhà, Diệp Mặc đã ôm hai đứa bé đi lên nhà, rồi thả chúng vào nôi.
Khi xuống nhà, hắn hỏi một tiếng: “Hai người có đói không?”
Hai người Dương Mạn Ny và Tô Ngọc Tình đều đang ngồi trò chuyện ở phòng khách.
Tô Ngọc Tình ngẩng đầu lên, nói khẽ: “Anh nấu ít mỳ đi!”
Sau đó, nàng lại tiếp tục trò chuyện với Dương Mạn Ny.
Dù bây giờ nhìn tâm trạng của chị Mạn Ny rất tốt, nhưng dù sao ông nội chị ấy cũng bị bệnh, cho nên đáy lòng cũng sẽ có chút lo lắng và khẩn trương, cần người bầu bạn và khuyên bảo.
“Ừm!” Diệp Mặc lên tiếng rồi đi vào nhà bếp.
Một lát sau, ba bát mỳ nóng hổi đã xuất hiện.
“Ừm! Ngon quá!” Dương Mạn Ny ném thử một miếng, rồi sợ hãi than lên một tiếng.
Sau khi ăn vài miếng thì trên mặt cô hiện lên vẻ vui sướng, dường như tâm trạng cũng sáng sủa hơn nhiều.
“Diệp Mặc, anh cảm thấy . . .khả năng thành công của cuộc phẫu thuật này là bao nhiêu?”
Ăn được một lát, thì Dương Mạn Ny lại cau mày, rồi ngẩng đầu lên hỏi.
Diệp Mặc cười nói: “Tôi đã xem qua bệnh án của ông nội cô rồi, tôi thấy cơ thể của ông không tồi, cộng thêm việc viện phó Hứa tự mình cầm đao, với kỹ thuật của ông ta thì khẳng định không có vấn đề gì, cô không cần lo lắng đâu!”
“Vậy thì tốt rồi!” Dương Mạn Ny gật đầu một cái, rồi nhẹ nhàng thở ra.
“Tôi ăn hết rồi!”
Dương Mạn Ny đã ăn xong, đến cả nước cũng húp hết sách, cô liếm bờ môi đỏ căng mọng một chút, rồi cười đứng dậy.
“Hôm nay, cảm ơn anh! Còn cả Ngọc Tình bảo bối nữa, ngủ ngon!”
Cô cười với Diệp Mặc một cái, rồi lại tiến lại gần Tô Ngọc Tình, sau đó hôn lên gò má Tô Ngọc Tình một cái, rồi cười khanh khách, quay người về phòng.
Cạch!
Dương Mạn Ny đóng cửa lại, rồi đi qua ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Hôm nay cô cũng không trang điểm cho nên không cần tẩy trang, cô chỉ dùng hai tay chống cằm, rồi suy nghĩ vẩn vơ.
Vừa nghĩ đến ông nội thì cô lại hơi bận tâm.
Tuy rằng xác xuất thành công rất công, nhưng dù sao cũng hơi nguy hiểm, không có khả năng không lo lắng chút nào.
“Anh ta nói là không có vấn đề, thì chắc là không có vấn đề đâu. . .”
Sau đó, Dương Mạn Ny lại nghĩ đến Diệp Mặc, không biết vì sao, cô cực kỳ có lòng tin với Diệp Mặc, những rõ ràng anh ta cũng không phải là bác sĩ chuyên nghiệp mà!
Có lẽ do Diệp Mặc vẫn luôn luôn lợi hại, cái gì cũng biết, cái gì cũng lợi hại, cho nên cô mới có một loại cảm giác tín nhiệm khó hiểu với anh ta, giống như tất cả những gì anh ta nói hay làm thì đều đúng, không có khả năng phạm sai lầm.
“Làm sao… anh ta lại tài giỏi như thế nhỉ?”
Dương Mạn Ny nghĩ đi nghĩ lại một lúc, cô lại nghĩ đến vấn đề này.
Nghiêng đầu suy nghĩ một lát mà vẫn không nghĩ ra được cái gì cả.
Một lát sau, Dương Mạn Ny lắc đầu rồi đứng dậy.
Hôm nay vì đi gặp cha mẹ và họ hàng cho nên cô ăn mặc khá bảo thủ, trên người là một chiếc áo khoác lông màu đen, bên dưới là một chiếc quần thể thao, khi đi ra ngoài còn choàng thêm một chiếc áo khoác nữa.
Cô cởi quần áo ra rồi đi vào nhà tắm.
Bên ngoài, Diệp Mặc thu dọn nhà bếp xong, thì cùng Tô Ngọc Tình đi lên nhà.
Hai người tắm xong thì lên giường nằm, Diệp Mặc ôm lấy nàng, rồi nhỏ giọng trò chuyện.
“Theo anh thì, tương lai khi chúng ta già đi, chúng ta có gặp cảnh như thế không?”
Tô Ngọc Tình đem gương mặt gối lên lồng ngực của Diệp Mặc, một đầu tóc đen xõa tung.
Diệp Mặc nhẹ nhàng hít một hơi, hắn liền ngửi thấy mùi thơm của dầu gội đầu, mùi sữa tắm và mùi thơm cơ thể đặc thù của nàng.
Hắn còn có thể ngửi thấy một mùi sữa thoang thảng nữa.
Những mùi thơm này hòa lẫn vào nhau, khiến cho Diệp Mặc hơi ngây ngất.
“Ý của em là. . . những người họ hàng thân thích kia sao?” Diệp Mặc đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng rồi nói khẽ.
“Ừm! Đúng thế!” Tô Ngọc Tình nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo một cái, hừ một tiếng: “Trước kia em nghe chị Mạn Ny nói alf, mấy người bác và chú của chị ấy đều không thích chiếu cố người già, người nào cũng không muốn nhận ông cụ về nhà, như thế còn chưa xong, bọn họ còn nhìn chằm chằm vào nhà của ông cụ nữa, người còn chưa đi mà bọn họ đã muốn bàn nhà chia tiền rồi!”
Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi cau mày.
Hắn cũng đã nghe nói đến rất nhiều chuyện như vậy, cho nên cũng không có gì kỳ lạ.
Sau đó, hắn ôm người ngọc ở trong ngực, cười khẽ nói: “Chắc chắn là không đâu!”
“Em cũng nghĩ thế, có điều, sau này chúng ta phải giáo dục bọn nhỏ thật tốt, nếu như hai đứa dám không nghe lời, thì anh phải đánh cái mông nhỏ của hai đứa.” Tô Ngọc Tình cũng cười.
“Nếu như không giáo dục tốt thì sao?”
“Vậy thì. . .vậy thì lại sinh thêm một đôi nữa nhé?” Tô Ngọc Tình nhếch môi đỏ lên, suy nghĩ kỹ một lát rồi nhỏ giọng nói.
“Được!” Diệp Mặc lập tức cười.
“Ai nha! Tay của anh. . . em có nói là sinh bây giờ đâu, ô!”
Hai giờ hơn thì trận chiến mới kết thúc, hai người mới đi ngủ.