Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 597 - Chương 597: Từ Thiên Dật Đắc Ý!

Chương 597: Từ Thiên Dật đắc ý! Chương 597: Từ Thiên Dật đắc ý!

“Cái gì?”

Sắc mặt Kim Bảo Quý thay đổi, rồi đứng bật dậy.

Tên nhãi này lại dám trêu ghẹo người phụ nữ của mình sao?

Kim Bảo Quý giơ tay lên chỉ vào Diệp Mặc rồi quát: “Này, tên nhóc, cậu to gan nhỉ!”

Diệp Mặc nhất thời cạn lời.

Vương Kiều Kiều này đúng là đến chết vẫn không thay đổi được!

Hắn nói với vẻ không khách khí: “Tôi không có hứng thú gì với cô ta cả!”

“Ôi ôi!” Kim Bảo Quý lập tức cười nhạo, hiển nhiên là không tin chút nào.

Ngày trước, Vương Kiều Kiều này chính là một ngôi sao lớn, lại thêm dáng dấp rất phong tao cho nên ông ta không tin có người đàn ông nào không hứng thú cả, chắc là tên nhãi này sợ, có gan đùa giỡn người phụ nữ của ông ta, nhưng lại không có can đảm để thừa nhận.

“Ông chủ Kim, em nói thật mà, ngài không tin thì có thể hỏi Diệu Diệu!” Vương Kiều Kiều kéo tay của ông ta, rồi ỏn ẻn ỏn ẻn nói.

“Đúng!” Cô gái váy đỏ ở bên cạnh cũng ngây ra một lúc, rồi gật đầu.

“Nhóc con, đã nghe thấy chưa! Cậu còn định chống chế nữa à!” Kim Bảo Quý hừ một tiếng.

Diệp Mặc nheo mắt nhìn ông ta, rồi lạnh lùng nói: “Tôi nói không có là không có!”

“Ah, thằng nhóc này phách lối phết nhỉ! Có giỏi thì xưng tên ra, nói cho ông đây biết mày ra là! Xem ông đây chơi chết mày như thế nào!” Kim Bảo Quý giận quá hóa cười.

Ông ta nheo mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt này, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.

Loại trẻ ranh này mà cũng dám trêu chọc mình?

Thật sự là không biết trời cao đất rộng!

“Ông cũng kinh đấy!” Diệp Mặc đánh giá ông ta một chút, ánh mắt hắn vẫn bình thản như cũ.

“Đó là tất nhiên, mày cũng không nhìn xem ông đây là ai!” Kim Bảo Quý vênh mặt lên, rồi rít mạnh một hơi xì gào, sau đó lại phun một đám khói về phía Diệp Mặc, dáng vẻ rất là phách lối.

Đúng lúc này, một chiếc xe golf đi đến, sau đó có mấy người bước xuống xe, trong đó có một người có gương mặt trắng trẻo đẹp trai, còn đeo một chiếc kiếng gọng vàng, người này chính kaf Từ Thiên Dật.

Từ Thiên Dật bước nhanh qua, rồi nở nụ cười nhiệt tình và nịnh nọt: “Ông chủ Kim!”

Ông chủ Kim này chính là một trong những người đầu tư chính của quỹ ngân sách anh ta đang làm, ngày xưa ông chủ Kím này buôn bán mỏ than đá cho nên rất nhiều tiền, đợt khủng hoảng cổ phiếu vài hôm trước ông ta đã thua lỗ rất nhiều, cho nên Từ Thiên Dật phải đến đây để dỗ dành cho vị này vui vẻ.

“Anh. . .!”

Từ Thiên Dật vừa đi được vài bước, thì chú ý thấy bóng người ở bên cạnh, anh ta lập tức ngây ngẩn cả người.

Đây chẳng phải là tên nhãi họ Diệp sao!

Tại sao anh ta lại ở đây?

Sắc mặt của Từ Thiên Dật cứng đờ, anh ta vừa nghĩ đến chuyện xấu hổ ở tòa nhà Hoa Thiên thì sắc mặt lại đỏ lên.

Anh ta còn tưởng rằng tên nhãi này cũng thua lỗ tiền giống như mình, rồi đến mời vệ sĩ, nhưng không ngờ người ta lại chính là ông chủ của Hoa Thiên, mà tên nhãi này cũng không chỉ có may mắn nên mới bám được váy của Tô Thiên Hậu như những gì anh ta nghĩ, mà chính bản thân tên này cũng rất giàu có, thậm chí thân phận cũng cực kỳ ghê gớm.

Từ Thiên Dật dò xét tên nhãi này một phen, thì vẻ ghen ghét trong mắt anh ta lại đậm hơn vài phần.

Tên nhãi này xuất thân tốt hơn anh ta, bản lãnh cao hơn anh ta, đẹp trai hơn anh ta, đến vận may cũng hơn anh ta, có thể nhận được sự ưu ái của một mỹ nhân như Tô Thiên Hậu, khiến cho anh ta cực kỳ đỏ mắt!

Rất nhanh, Từ Thiên Dật đã thu liễm lại, rồi nhìn hai bên một chút, kinh ngạc nói: “Ông chủ Kim, có chuyện gì thế!”

Xem ra tên nhãi này có mâu thuẫn với ông chủ Kim rồi!

“Tên nhãi này chọc ghẹo người phụ nữ của tôi!” Kim Bảo Quý hừ một tiếng, rồi chỉ về phía Vương Kiều Kiều.

Từ Thiên Dật xoay người lại nhìn một chút, rồi hơi sửng sốt, sau đó lại hơi cau mày.

Đúng là Vương Kiều Kiều có vài phần sắc đẹp, lại còn rất phong tao, ban đầu xuất thân từ những bộ phim cấp ba, cho nên anh ta cũng có chút ý nghĩ, nhưng, nếu như so sánh với một mỹ nhân như Tô Thiên Hậu thì chẳng là cái thá gì cả.

Với lại, tên nhãi này rất giàu có, đám đàn bà xinh đẹp quanh anh ta rất nhiều, làm sao thèm trêu chọc Vương Kiều Kiều này.

Từ Thiên Dật hơi lắc đầu, trong lòng anh ta cũng không tin cho lắm.

Nhưng đáy lòng anh ta lại rất vui vẻ, anh ta quá ghen tỵ với thằng nhãi này, cho nên rất thích nhìn thấy cảnh thằng nhãi này xấu mặt.

“Hóa ra là vậy! Người anh em Diệp này, anh làm vậy thì không hay đâu, anh cũng là người có con rồi, làm sao còn làm chuyện này chứ!” Từ Thiên Dật làm ra vẻ quở trách.

Anh ta lại đẩy mắt kiếng một cái, thần sắc có chút đắc ý.

Từ Thiên Dật cảm thấy, có lẽ mình đã nắm được điểm yếu của tên này rồi, sau này có thể phá hoại tình cảm của tên này và Tô Thiên Hậu.

“A…! Cậu em Từ này, cậu nhận ra người này à?” Kim Bảo Quý hơi kinh ngạc.

“A! Đúng vậy, đã gặp qua vài lần nên cũng coi như là quen biết!” Từ Thiên Dật gật đầu: “Người này à, đã có con rồi, lúc trước tôi còn tưởng anh ta là một người rất đàng hoàng, không ngờ anh ta lại có thể làm một chuyện như vậy!”

“Có điều, người anh em Diệp cứ yên tâm đi! Tôi tuyệt đối không nói ra đâu, chắc chắn sẽ giữ bí mật cho anh, anh chỉ cần xin lỗi ông chủ Kim một câu, thì chuyện này sẽ kết thúc ở đây!” Từ Thiên Dật nhìn về phía Diệp Mặc rồi cười nói.

Kim Bảo Quý rít một hơi xì gà, hừ một tiếng, rồi lầm bầm: “Nếu như cậu có quen với cậu em Từ của tôi, thì tôi sẽ nể mặt cậu em Từ mà tha thứ cho cậu, nhưng mà cậu phải nói xin lỗi!”

Từ Thiên Dật mỉm cười, trong mắt đã tràn đầy vẻ đắc ý.

Bình Luận (0)
Comment