Diệp Mặc cau mày, chuẩn bị mở miệng.
Đúng lúc này, có một tiếng quát vang lên: “Xin lỗi cái gì mà xin lỗi!”
Chỉ thấy mấy người Giang thiếu gia đang bước nhanh về phía này, thần sắc bọn họ đều hơi bất thiện.
“Tên nhóc họ Giang kia, chuyện này không liên quan đến cậu!” Kim Bảo Quý quay người lại, nói với vẻ khó chịu.
Thằng nhóc họ Giang này cũng khá nổi tiếng ở Đế Kinh, tuy rằng thằng nhóc này khá non, lại không có bản lãnh gì quá lớn, nhưng cha của thằng nhóc này là một nhân vật rất nổi tiếng, cho nên ông ta cũng phải cho vài phần mặt mũi.
Giang thiếu gia đi đến gần, nói rất không khách khí: “Đây là anh Diệp của tôi! Tôi đã mời anh ấy đến đây chơi, ông nói xem chuyện này có liên quan với tôi hay không!”
Kim Bảo Quý nghe thấy thế thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh Diệp?
Tên nhãi này có lai lịch gì mà có thể để thằng nhóc họ Giang này gọi một tiếng anh?
Ông ta lại rít mạnh một hơi xì gà, sau đó thì lại đánh giá người thanh niên trước mặt này một phen, ánh mắt của ông ta cũng dần dần trở nên ngưng trọng hơn, chỉ sợ tên nhãi này có địa vị khá lớn đây! Không dễ dàng rồi!”
Sắc mặt của Từ Thiên Dật cũng thay đổi.
Nhưng anh ta cũng không kinh ngạc lắm, chẳng qua là cảm thấy rất đáng tiếc, vị Giang thiếu gia này vừa đến, thì ông chủ Kim sẽ biết tên nhãi này có lai lịch bất phàm, sẽ không dám tùy tiện đắc tội nữa, cũng không còn trò vui để xem nữa.
Đến cả Vương Kiều Kiều cũng đã thay đổi sắc mặt, trong lòng lại rất hoảng sợ.
Cô ta cũng đã lăn lộn ở Đế Kinh rất lâu, cho nên làm sao có thể không biết danh tiếng của vị Giang thiếu gia này được, người thanh niên cực kỳ đẹp trai này có thể được Giang thiếu gia gọi là anh, thì chứng tỏ lai lịch của người này rất lớn, vậy mà cô ta lại đắc tội với một nhân vật lớn như vậy!
Trong lúc nhất thời, cô ta siết chặt nắm đấm, nội tâm thì cực kỳ sợ hãi.
“Họ Giang, anh Diệp này của cậu đã trêu chọc người phụ nữ của tôi, cậu nói xem chuyện này giải quyết như thế nào?” Kim Bảo Quý hừ một tiếng.
“Người phụ nữ nào? Cô ta á?” Giang thiếu gia đảo mắt nhìn một vòng, sau đó ánh mắt rơi vào người Vương Kiều Kiều, sau đó, Giang thiếu gia lại cười nhạo một tiếng, châm chọc một câu: “Anh Diệp của tôi mà thèm coi trọng mặt hàng này á?”
“Tôi đã xem rất nhiều phim của cô ta rồi! Chỉ có ông mới thèm lại loại hàng nát này thôi, đến tôi còn chướng mắt thì anh Diệp có thể coi trọng mới là lạ! Theo tôi thì cô ta trêu ghẹo anh Diệp của tôi còn tạm được!”
“Cậu. . .” Sắc mặt của Kim Bảo Quý lập tức đỏ lên, ông ta cảm thấy vô cùng tức giận.
Đôi bàn tay của Vương Kiều Kiều cũng nắm chặt lại, chặt đến mức các khớp xương đều trắng bệch, toàn thân cô ta hơi run rẩy, nhưng cho dù phẫn nộ đến đâu thì cô ta cũng không dám lên tiếng.
Giờ phút này, cô ta chỉ muốn chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt, cô ta cũng không muốn chọc phải rắc rối lớn.
“Anh Diệp, đừng để ý đến ông ta! Trước kia ông ta là ông chủ than đá, chỉ là một kẻ giàu xổi mà thôi, chúng ta đi chơi bóng đi!” Giang thiếu gia đi đến trước mặt Diệp Mặc, rồi cười nói.
“Được!” Diệp Mặc gật đầu.
Trước khi quay người đi, thì hắn còn lạnh lùng nhìn về phía Vương Kiều Kiều kia một chút, sau đó ánh mắt của hắn lại rơi xuống trên người Từ Thiên Dật.
Sau đó, Diệp Mặc mới quay người rời đi.
Sắc mặt của Từ Thiên Dật hơi thay đổi.
Cái liếc mắt vừa rồi khiến cho anh ta cảm thấy hơi lo lắng bất an, thậm chí đáy lòng còn hơi lạnh lẽo.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại bĩu môi rồi cười xùy một tiếng.
Chắc tên kia cũng nhìn ra ý đồ của anh ta nên hơi tức giận, nhưng chuyện này cũng không có gì, lần trước anh ta cũng đã đắc tội với tên này ở Hoa Thiên rồi, cũng không có gì cả!
Hơn nữa, cho dù tên này có ghi hận trong lòng, thì cũng có thể làm gì được mình chứ!
Anh ta đã trả mấy người vệ sĩ kia về Hoa Thiên An Phòng rồi, sau đó lại thuê thêm mấy người ở công ty khác.
“Tên nhãi chó má này!”
Kim Bảo Quý nhìn mấy người đi xa thì tức giận mắng một câu.
“Bảo bối Kiều Kiều, đừng giận đừng giận! Thằng nhóc họ Giang kia chính là một tên khốn! Lát nữa mình đi mua mấy cái túi xách để bù đắp cho em nhé!” Kim Bảo Quý vươn tay ôm Vương Kiều Kiều, rồi nói với vẻ dỗ dành.
Ông ta rất thích loại phụ nữ phong tao và diễm tục này, nhất là trước kia Vương Kiều Kiều còn là một ngôi sao có chút danh tiếng thì lại càng thích.
“Ông chủ Kim, ngài thật tốt!” Vương Kiều Kiều thuận thế chui vào trong ngực của ông ta, rồi vươn tay ra ôm lấy vòng eo mập mạp kia, lại đem bờ môi đỏ diễm lệ áp sát vào bên tai ông ta, thổi nhẹ vài hơi, rồi nũng nịu.
“Ha ha ha! Tất nhiên, tất nhiên rồi!” Kim Bảo Quý lập tức cười ha hả.
Đám người Từ Thiên Dật liếc mắt nhìn một chút, ánh mắt quét qua những đường cong nóng bỏng kia, rồi lại quét qua đôi chân thon dài và săn chắc kia thì đã nóng rực lên.
Ừng ực!
Từ Thiên Dật nuốt một ngụm nước bọt, anh ta cảm thấy nội tâm đã nóng lên.
Từ khi có tiền thì anh ta cũng đã hưởng thụ rất nhiều ngôi sao nhỏ hạng 18, nhưng anh ta chưa bao giờ hưởng thụ một ngôi sao có danh tiếng như Vương Kiều Kiều.