Lúc này, mấy người Diệp Mặc đã đi đến một sân tập khác.
“Vương Kiều Kiều này thật là tiện!”
Sau khi nghe thấy Diệp Mặc kể lại thì Giang thiếu gia thấp giọng mắng một câu.
Anh ta đoán không sai chút nào, không phải anh Diệp chọc ghẹo cô ta, mà là cô ta đùa giỡn anh Diệp.
Một lát sau, anh ta cũng không nói chuyện này nữa, mà đưa cho Diệp Mặc một cái gậy golf của mình.
“Anh Diệp, làm vài đường không? Trình độ của anh ra sao?”
“Chưa chơi bao giờ!”
Diệp Mặc mỉm cười, nhận cây gậy golf rồi vung vẩy vài cái.
Hắn chưa chơi bộ môn này bao giờ thật, nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng đến kỹ thuật của hắn chút nào.
Bành!
Sau khi vung vẩy vài cái, thì Diệp Mặc đã đánh mạnh vào quả bóng, chỉ thấy quả bóng bay lên cao, tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp, sau khi rơi xuống đất, thì chậm rãi rơi vào lỗ.
“Quá đỉnh!” Giang thiếu gia nhìn thấy thế thì hơi líu lưỡi.
Một gậy này cực kỳ xinh đẹp!
“Quá kinh luôn!” Mấy người phú nhị đại còn lại cũng sợ hãi than lên một tiếng.
Từ Thiên Dật ở cách đó không xa cũng hơi sửng sốt một chút, anh ta vẫn luôn quan sát tình hình bên này, khi nhìn thấy Diệp Mặc cầm gậy, thì trong lòng anh ta cảm thấy, một gậy này sẽ rất tồi tệ, dù sao thì Diệp Mặc cũng còn rất trẻ, cho nên trình độ chơi golf nhất định không cao.
Anh ta còn đang nghĩ cách để đi khoe khoang trình độ của mình trước mặt tên kia một chút.
Nhưng bây giờ, anh ta nhìn thấy một gậy này thì ý nghĩ đó lập tức đã bị dập tắt.
“Mẹ nó!” Từ Thiên Dật nhỏ giọng mắng một tiếng, trong lòng anh ta rất khó chịu.
Làm sao tên này làm cái gì cũng giỏi vậy!
Từ Thiên Dật khẽ cắn môi, đáy lòng lại càng ghen ghét hơn.
Bành!
Anh ta vung gậy lên, đánh mạnh vào quả bóng, đem tất cả ghen ghét, khó chịu đều phát tiết ra ngoài.
Quả bóng bay lên cao, sau khi rơi xuống đất thì lăn thêm một lúc, nhưng lại dừng lại ở cách lỗ khoảng nửa mét.
“Móa!”
Từ Thiên Dật cắn chặt răng, lại mắng to một câu, sắc mặt càng khó coi hơn.
Khoảng tầm nữa tiếng sau, âm thanh của hệ thống bỗng nhiên vang lên.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Vận Động đã thăng cấp.]
Diệp Mặc hơi ngẩn ra một chút rồi lại cười.
Rốt cuộc kỹ năng này cũng đã thăng cấp lên {Tinh thông} rồi.
Diệp Mặc mở giao diện hệ thống ra xem một chút.
Hiện giờ, hắn có ba kỹ năng cấp {Tinh thông} là Dương Khí, Vận Động và Vẽ.
Hai kỹ năng cấp {Nhập môn} là Ngôn Ngữ và Y Thuật.
Còn lại thì đều là kỹ năng cấp {Đại sư}, cũng với Trù Nghệ cấp {Siêu Phàm}.
“Chắc kỹ năng Dưỡng Khí này cũng sắp thăng cấp!” Ánh mắt của Diệp Mặc rơi vào kỹ năng Dưỡng Khí rồi nói thầm một tiếng.
Theo tính toán của hắn thì kỹ năng này cũng chuẩn bị thăng cấp rồi.
Diệp Mặc suy nghĩ thêm một chút rồi mới đóng giao diện, rồi tiếp tục chơi bóng.
Mãi cho đến bốn giờ hơn, thì đoàn người mới quay vào tắm rửa thay quần áo.
Khi ra khỏi cửa, thì Giang thiếu gia lập tức nhìn thấy chiếc xe La Voiture Noire, ánh mắt của anh ta lập tức sáng lên: “Oa! Anh Diệp, hôm nay anh lái chiếc xe này à!”
Giang thiếu gia nhìn một chút rồi nói: “Tôi có thể vào ngồi một chút không?”
“Được! Lên xe đi!”
Diệp Mặc lấy chìa khóa ra, rồi khởi động xe.
Tách tách! Tách tách!
Giang thiếu gia vừa lên xe thì đã lấy điện thoại di động ra chụp ảnh ở khắp nơi, sau đó lại up lên vòng bạn bè, gương mặt của anh ta đã tràn đầy hưng phấn.
Diệp Mặc nhìn thấy thế thì bật cười, sau đó lên xe rồi lái đi.
Đoàn người đi ăn một bữa cơm đơn giản, ăn xong thì Diệp Mặc liền đi về nhà.
Khi về đến nhà là bảy giờ tối, hai cô gái vẫn còn chưa về, hắn nhắn tin hỏi thì Tô Ngọc Tình nói là vẫn đang ăn cơm, Diệp Mặc liền đi mở live stream.
Hắn live stream cho đến 12 giờ đêm mới kết thúc.
Sau đó, Diệp Mặc lại ngồi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Ninh Vũ Đình.
Tiếp đó, Diệp Mặc mới đứng dậy đi ra ngoài.
Hai người Tô Ngọc Tình vẫn chưa ngủ, mà đang ngồi xem phim trong phòng khách.
“Anh xong rồi à!” Tô Ngọc Tình nhìn thấy Diệp Mặc đi ra thì cười một tiếng.
Diệp Mặc đi qua, cười hỏi: “Các con đã ngủ chưa?”
“Ngủ rồi, em và chị Mạn Ny phải mất rất nhiều sức lực mới tắm rửa và mát-xa cho hai đứa đấy.” Tô Ngọc Tình đứng dậy, rồi bước đi qua, trên gương mặt xinh đẹp của nàng nở một nụ cười vô cùng long lanh và rực rỡ.
Nàng cũng đã tắm rửa rồi, trên người đang mặc một chiếc váy ngủ viền ren màu trắng, có thể nhìn thấy những đường cong xinh đẹp uyển chuyển, lóa mắt như tuyết ở bên trong, hết sức gợi cảm và quyến rũ.
Dưới làn váy ngủ là một cặp đùi ngọc thon dài, trơn bóng như ngọc.
Khi nàng bước đi, thì những chỗ đẫy đà lại tràn ra những gợn sóng mê người.
Diệp Mặc nhìn đến mức ngây người.
Tô Ngọc Tình tiến lại gần, còn mang theo một làn gió thơm, nàng vươn tay nắm lấy tay của Diệp Mặc.
“Em nói cho anh biết, hôm nay hai đứa bé rất hưởng thụ em mát xa, có vẻ như em đã tiến bộ rồi, em còn mát xa cho chị Mạn Ny, chị ấy cũng nói là vô cùng tốt! Nào, qua đây em mát xa cho anh!” Nàng vênh gương mặt xinh đẹp của mình lên, chiếc mũi ngọc tinh xảo hơi nhíu lại, rồi nói với vẻ rất đắc ý.
Sau đó, nàng lại kéo Diệp Mặc đi về phía ghế sô pha.
“Đúng là rất tốt!”
Dương Mạn Ny ở một bên cũng gật đầu tán thưởng.
“Em học của anh đấy! Sau này chờ hai đứa bé lớn hơn một chút, thì anh không tiện mát xa Tĩnh Tĩnh, cho nên bây giờ em phải tập luyện nhiều hơn một chút.” Nàng lôi kéo Diệp Mặc ngồi xuống, còn nàng thì quỳ trên ghế sa lon, dùng đôi tay ngọc ấn nhẹ lên đôi vai của hắn.