Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 602 - Chương 602: Ninh Vũ Đình: Có Thơm Không?

Chương 602: Ninh Vũ Đình: Có thơm không? Chương 602: Ninh Vũ Đình: Có thơm không?

“Mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi, tối nay bắt đầu làm việc là được!” Diệp Mặc nói.

“Vâng!” Sau khi xem xong tài liệu, thì đám người Tần Vĩ đứng lên, đi về phía quầy tiếp tân để đăng ký.

“Ông chủ, anh yên tâm đi, chụp được cái gì thế tôi sẽ báo cho anh luôn.” Ninh Vũ Đình chậm rãi đứng dậy, rồi sửa sang quần áo một chút.

“Hình như lại lớn hơn rồi!”

Sau đó, nàng lại cúi người nhìn hai đứa bé, còn vươn tay ngọc ra để sờ nhẹ lên gương mặt của hai đứa bé, khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu và dễ thương của bọn nhỏ thì nàng không nhịn được mà cười lên.

Diệp Mặc nhẹ nhàng ngửi một hơi, rồi nói với vẻ kinh ngạc: “Cô đổi nước hoa à?”

Trước kia, nàng vẫn luôn dùng một loại nước hoa khác, loại nước hoa kia tươi mát hơn một chút, nhưng loại nước hoa hôm nay thì quyến rũ hơn một chút, có thể nói là hoàn toàn khác biệt.

“A! Đúng thế!” Ninh Vũ Đình khẽ giật mình, gương mặt trắng nõn cũng đã hơi đỏ lên.

Quả nhiên tên bại hoại này rất để ý đến mùi hương trên người phụ nữ! Lần nào anh ta cũng vụng trộm ngửi một chút, lần trước vừa vặn đến chu kỳ kinh nguyệt của mình mà cũng bị anh ta ngửi ra.

Sau đó, Ninh Vũ Đình lại nói với vẻ khẩn trương: “Có thơm không?”

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên nàng dùng loại nước hoa này, cho nên nàng cũng không biết Diệp Mặc có thích hay không, có lẽ Diệp Mặc thích loại Coco Mademoiselle trẻ trung và tươi mát kia hơn, chứ không thích loại hương vị yêu diễm và mị hoặc này.

“Cũng không tệ lắm!” Diệp Mặc nhìn Ninh Vũ Đình một cái rồi mỉm cười: “Chỉ là hơi đậm thôi, mùi hương này đã hơi đậm rồi, cho nên xịt ít một chút thì tốt hơn!”

“Ừm!” Ninh Vũ Đình lên tiếng, gương mặt lại đỏ hơn vài phần.

Nàng đã xịt hai lần, trước khi mặc quần áo xít một lần, sau khi mặc quần áo xong lại xít lần nữa, hoàn toàn chính xác là hơi đậm.

“Vậy. . . vậy lần sau tôi sẽ chú ý một chút!” Ninh Vũ Đình đỏ mặt, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

“Tôi . . .tôi đi đây!”

Nàng đừng dậy, rồi vội vàng xoay người đi về phía quầy tiếp tân.

“Hình như đúng là hơi đậm một chút.”

Ninh Vũ Đình vừa đi vừa cúi đầu hít hà vài hơi, đúng là mùi hương trên người nàng hơi đậm, trên gương mặt xinh đẹp và quyến rũ của nàng lại đỏ hơn vài phần, nhẹ nhàng sờ lên thì đã thấy nóng như thiêu.

Tuy rằng đây không phải là chuyện lớn gì, khi ở trước mặt người khác thì nàng cũng sẽ cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng khi ở trước mặt tên bại hoại này, thì nàng lại cảm thấy hơi mất mặt, cảm thấy rất ngại ngùng.

Dường như nàng rất dễ thẹn thùng khi đứng trước mặt tên bại hoại này vậy!

Cũng không biết là vì sao lại như vậy!

“Có thể. . . là do mình nghĩ đến quá nhiều thứ linh tinh rồi!” Ninh Vũ Đình nhỏ giọng thầm thì.

Trong đầu của nàng lại nổi lên rất nhiều hình ảnh xấu hổ, khiến cho mặt của nàng lại đỏ hơn vài phần, đỏ đến mức sắp chảy ra nước rồi.

“Tổng giám đốc Ninh?”

Lúc này, Tần Vĩ đã hô lên một tiếng.

“A?” Ninh Vũ Đình nhất thời giật mình tỉnh lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, thì phát hiện ra mình đã đi sai hướng.

“Ừm! Tôi đang suy nghĩ đến một chuyện khác!” Ninh Vũ Đình cuống quít giải thích.

“Tổng giám đốc Ninh, cô không cần lo lắng đâu! Chuyện này rất đơn giản và nhẹ nhàng!” Tần Vĩ cười nói.

Chuyện này chỉ là một bữa ăn sáng đối với đám paparazi chuyên nghiệp như bọn họ.

“Ừm!” Ninh Vũ Đình trịnh trọng gật đầu, sau đó hít sâu một hơi để cho bản thân mình tỉnh táo lại, sắc mặt của nàng cũng dần dần khôi phục bình thường.

……

Diệp Mặc về dến nhà, hai người Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny vẫn chưa trở về.

Sáng sớm hôm nay, hai cô gái đã đến bệnh viện Thiên Đàn, ngày mai ông cụ sẽ phẫu thuật, cho nên hai cô gái dến thăm hỏi và bầu bạn với ông cụ.

Hơn bảy giờ tối hai cô gái mới về đến nhà.

Diệp Mặc đã chuẩn bị bữa tối xong, hắn đi ra cửa đón hai cô gái vào nhà.

“Sao rồi?”

“Trạng thái của ông cũng không tồi lắm!”

Dương Mạn Ny thay giày, cởi áo khoác rồi treo lên, sau đó thì cười nói: “Bác sĩ Hà nói rằng ông có thể chịu được, sẽ không có vấn đề gì!”

Tô Ngọc Tình cũng gật đầu cười nói: “Em thấy khí sắc của ông cũng rất tốt!”

Nàng đi qua ôm Diệp Mặc một lát, rồi mới đi vào xem hai đứa bé.

Ăn cơm xong, Diệp Mặc đi mở live stream, còn hai cô gái vừa trông hai đứa bé vừa xem ti vi.

Sáng sớm hôm sau, ba người đều dậy sớm, sắp xếp một chút rồi ăn sáng, sau đó mang theo hai đứa bé chạy đến bệnh viện Thiên Đàn.

Sáng hôm nay ông cụ sẽ phải phẫu thuật.

Khi ba người đến phòng bệnh, thì họ hàng thân thích của nhà họ Dương đã có mặt đông đủ, bọn họ nhìn thấy Diệp Mặc thì hơi giật mình, sau đó lại lộ ra vài phần cung kính và khách khí.

Người trẻ tuổi này là ông chủ của tập đoàn y tế Nhân Hoa, địa vị vô cùng ghê gớm, hơn nữa còn có quan hệ với viện phó của bệnh viện này, viện phó Hứa cũng vì vị này cho nên mới đồng ý đích thân làm cuộc phẫu thuật này.

Diệp Mặc còn gặp được hai người mẹ Dương và cha Dương.

Bình Luận (0)
Comment