Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 642 - Chương 642: Tống Duẫn Chân: Tôi Không Đi Nữa!

Chương 642: Tống Duẫn Chân: Tôi không đi nữa! Chương 642: Tống Duẫn Chân: Tôi không đi nữa!

5%!

Nghe thì rất nhỏ, nhưng mà tập đoàn LT là một tập đoàn rất lớn, nếu đổi 5% cổ phần ra tiền của Hoa quốc thì sẽ là hơn 50 tỷ, còn đổi thành đô la mỹ thì khoảng tầm 9 tỷ, đây chính là một con số trên trời đấy.

Phải biết, nhà nàng là cổ đông lớn nhất mà cũng chỉ có 12% mà thôi!

Người có thể lập tức vận dụng số tiền mặt nhiều như vậy thì phải có thực lực đáng sợ và hùng hậu cơ nào chứ!

Bởi vì cái họ Diệp này cho nên nàng nghĩ ngay đến vị Diệp tiên sinh kia đầu tiên.

Thế nhưng mà, nàng vẫn có chút không dám tin tưởng.

Bởi vì nàng cảm thấy, vị Diệp tiên sinh này chỉ có ít tiền, và gia thế cũng không tệ mà thôi.

Tống Duẫn Chân ngây người rất lâu, rồi bỗng nhiên đứng dậy, nàng phủ chiếc khăn tắm lên người, rồi vội vàng đi vào phòng ngủ, bấm số điện thoại của quầy tiếp tân.

“Xin chào, tôi muốn tìm quản lý Lý! Tôi muốn hỏi vị Diệp tiên sinh kia tên là gì? Anh ấy họ Diệp, tên là Mặc sao?”

Một lát sau, Tống Duẫn Chân đã nhận được câu trả lời chắc chắn, nàng lập tức giật mình, ánh mắt cũng hơi dại ra.

Nàng cứ ngồi ngây ngốc như vậy rất lâu mà vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Thật sự là anh ta!

Rốt cuộc. . . anh ta là ai?

Tại sao có thể tùy tiện vận dụng nhiều tiền mặt như vậy để mua cổ phần?

Đôi môi đỏ của Tống Duẫn Chân hơi há ra, trong lòng của nàng tràn đầy chấn động và hoảng sợ.

Có thể gia thế của vị Diệp tiên sinh này còn hiển hách hơn cả nàng.

Bỗng nhiên, Tống Duẫn Chân lại cười khổ một tiếng: “Chẳng trách!”

Hôm đó, khi gặp mặt và bắt tay thì nàng còn rất kinh ngạc khi anh ta biểu hiện rất bình thản, nàng cón cảm thấy là do anh ta có tính cách siêu nhiên của nghệ thuật gia, nào ngờ căn bản không phải là vậy, mà là do gia thế và thân phận của người ta còn hiển hách hơn nàng nữa.

“Cổ đông lớn thứ ba. . .”

Sau khi tỉnh táo lại thì Tống Duẫn Chân đã cau mày trầm ngâm.

Cái thân phận này cũng không tầm thường đâu!

Đối với tập đoàn, và đối với nàng thì đều cực kỳ quan trọng.

Tống Duẫn Chân suy nghĩ rất lâu rồi mới đứng lên, lau người rôi thay quần áo, sau khi ăn mặc chỉnh tề thì nàng mới đi ra ngoài, rồi dẫn trợ lý của mình đi đến đại sảnh.

Lúc này, đoàn xe ở bên người vẫn đang chờ, hai người Kim Chính Thái và Park Soon Jae vẫn đang đứng chờ ở cửa ra vào.

Park Soon Jae ngậm điếu thuốc, nhìn thoáng qua thời gian rồi cau mày.

“A. . . ! Đã năm rưỡi rồi!”

Bảy rưỡi máy bay sẽ cất cánh, cần phải đến sân bay trước nửa tiếng, thời gian đi từ đây đến sân bay khoảng một tiếng, cho nên cũng không còn bao nhiêu thời gian.

Park Soon Jae phàn nàn một câu, rồi lại liếc mắt nhìn vào trong đại sảnh.

Miệng anh ta chỉ ngậm điếu thuốc chứ không dám châm.

Thật ra thì anh ta vừa châm một điếu nhưng đã bị người của khách sạn nhắc nhớ, nếu như ở trong nước thì nhất định anh ta sẽ nổi bão, nhưng ở đây thì anh ta không dám, chẳng may bị hội trưởng Tống mắng thì anh ta sẽ xong đời.

Mấy ngày trước anh ta đã để lại ấn tượng rất tồi tệ cho hội trưởng Tống rồi.

Kim Chính Thái ở bên cạnh cũng nhìn đồng hồ rồi cau màu.

Nhưng anh ta cũng không dám phàn nàn, cũng không dám đi thúc giục mà chỉ có thể kiên trì chờ ở đây.

Một lát sau, tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà vang lên, sau đó, hai bóng người đi ra.

Kim Chính Thái vội vàng chỉnh sửa lại quần áo.

Rồi lại bước nhanh về phía cửa, sau đó hơi khom người.

Park Soon Jae hơi giật mình, cuống quít vứt điếu thuốc trên miệng vào túi quần, rồi cũng tiến lên khom người như Kim Chính Thái.

“Hội trưởng, hành lý của ngài đâu?”

Khi người đi đến gần thì Kim Chính Thái mới đứng thẳng lên, khi anh ta không thấy hành lý thì liền hơi kinh ngạc.

Sau đó, Kim Chính Thái lập tức phản ứng, vội vàng cười nói: “Để tôi đi vào cầm ra!”

Tống Duẫn Chân liếc mắt nhìn Kim Chính Thái một cái rồi bình tĩnh nói: “Không cần!”

“A. . .”

Biểu cảm của Kim Chính Thái lập tức cứng lại, còn lộ ra vẻ hơi nghi ngờ.

Tống Duẫn Chân hơi vung tay lên rồi nói: “Tôi không đi nữa! Bảo mọi người về nghỉ ngơi đi!”

“Không. . . không đi nữa?” Kim Chính Thái hơi giật mình.

Không phải nói là bảy rưỡi bay sao?

“Hội trưởng, có phải . . . ngài thấy không khỏe không? Có cần đi bệnh viện khám một chút không?” Kim Chính Thái hơi chần chờ một chút rồi nói với vẻ ân cần.

Lịch đã sắp xếp xong rồi, hội trưởng Tống bay qua còn có rất nhiều việc phải làm, cho nên không dễ dàng đổi lịch, chắc chắn là vì cơ thể hội trưởng Tống không thoải mái rồi.

Kim Chính Thái lại hỏi: “Còn nữa, chúng ta đổi chuyến bay sang ngày nào?”

“Không cần, tôi đã sắp xếp chuyện bên kia rồi, tôi sẽ không đi nữa, mà sẽ ở đây.” Tống Duẫn Chân dùng âm thanh lạnh lùng nói.

Sau khi Kim Chính Thái nghe xong thì hơi ngẩn ngơ, ánh mắt cũng đã hơi mờ mịt.

Anh ta không hiểu vì sao hội trưởng Tống bỗng nhiên đổi ý, không đi làm việc mà lại ở lại chỗ này?

Park Soon Jae ở một bên cũng cảm thấy hơi mờ mịt.

“Tôi muốn ở chỗ này để gặp vị Diệp tiên sinh kia, cô mau đi gia hạn phòng cho tôi, cứ thêm nửa tháng đi, không , một tháng đi!” Tống Duẫn Chân quay đầu lại nói với trợ lý.

“Vâng! Hội trưởng!”

Trợ lý hơi khom người, rồi mới quay người đi về phía quầy tiếp tân.

Bình Luận (0)
Comment